“Thật sao? Vậy để tôi nói cho cô biết vậy, tôi cho người lái xe đâm mẹ của Chu Ân bị thương, sau đó gọi nặc danh cho Chu Ân cảnh cáo anh ta không được làm việc cho tập đoàn Tỉnh Xuyên, nếu không lần sau tôi sẽ đâm chết bà ta. Thấy tôi có thông minh không? Đến cách này cũng nghĩ ra được, haha.” Bút ghi âm phát ra tiếng cười đắc ý của Lê Văn Hải.

“Cậu Lê, cậu thông minh thật đấy.”

Sau đó là một đoạn âm thanh khó nghe…

“Tốt! Haha! Tốt quá rồi!”

Lâm Vân nghe nội dung ghi âm xong, không nhịn được cười lớn.

Thạch Hàn cũng cười nói: “Chỉ dựa vào nội dung ghi âm này đã đủ khiến cho Lê Văn Hải hối hận không kịp rồi.”

“Cậu Lâm, đoạn ghi âm tôi cũng đưa cho cậu rồi, 70 tỷ còn lại cậu cũng nên đưa tôi nhỉ.” Băng Di nói.

“Tất nhiên rồi!”

Lâm Vân lấy ra một tấm chi phiếu 70 tỷ đưa cho cô ta.

Ngay sau đó, Lâm Vân cầm lấy bút ghi âm trực tiếp đến công ty.



Đúng như Thạch Hàn nói, có được đoạn ghi âm này đã đủ khiến Lê Văn Hải hối hận không kịp.

Trên tầng cao nhất của toà nhà Tỉnh Xuyên.

Lâm Vân sải bước nhanh vào phòng làm việc của Liễu Chí Trung.

“Ông ngoại, con đã nắm được chứng cứ của chuyện hôm qua.” Lâm Vân vừa bước vào phòng làm việc đã mở lời. . Đam Mỹ Trọng Sinh

“Ồ?” Liễu Chí Trung ngẩng đầu lên.

“Ông ngoại, có thể thông báo cho mọi người đến phòng hội nghị họp một chút được không, con sẽ đưa chứng cứ ra trước mặt mọi người.” Lâm Vân nói.

“Việc này… Cũng được.” Liễu Chí Trung gật đầu.

Ngay lập tức, Liễu Chí Trung sai thư ký Trương thông báo họp cho quản lý của các tầng.

Liễu Chí Trung cũng rất tò mò Lâm Vân đã nắm được chứng cứ gì, nhưng Lâm Vân không chủ động nói ông cũng không hỏi thêm.





Trong phòng hội nghị.

“Tổng giám đốc đột nhiên mở họp không biết có chuyện gì nhỉ.”

“Không biết nữa, lẽ nào có chuyện đột xuất à?”



Mọi người ngồi trong phòng hội nghị xì xào nói chuyện.

Lâm Vân cũng ngồi trong phòng hội nghị, hơn nữa còn ngồi đối diện với Lê Văn Hải.

Lâm Vân ngẩng đầu nhìn Lê Vănn Hải, ánh mắt hiện lên sự lạnh lẽo.

Nghĩ đến những việc mà Lê Văn Hải đã làm, Lâm Vân vô cùng căm phẫn.

“Lâm Vân, nhìn cái gì, thấy tao không vừa mắt à? Không vừa mắt thì tới mà đánh đi này, mày dám không? Haha.” Lê Văn Hải cười lớn.

“Lê Văn Hải, mày cứ cười đi, tý nữa phải khóc đấy, không ngại nói cho mày biết, tao đã có chứng cứ rồi.” Lâm Vân cười lạnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play