Sau khi gọi món xong.

“Nhân tiện, Lâm Vân, chị đã hẹn với một người bạn vào ngày hôm qua, em có phiền nếu bây giờ người bạn ấy đến ăn cùng không?” Lâm Mộc Thanh nói.

“Chị Thanh, sẽ không phải là bạn trai chị đúng không?” Lâm Vân cười gằn.

“Vớ vẩn, là một cô gái. Là bạn tốt của chị, cô ấy cũng là cựu sinh viên ngành kinh doanh ở trường đại học Harvard.” Lâm Mộc Thanh nói.

“Hóa ra là như vậy.” Lâm Vân gật đầu.

Sau khi Lâm Vân nghe Lâm Mộc Thanh nói về chuyện này, anh đột nhiên nhớ ra chị họ Lâm Mộc Thanh của anh tốt nghiệp trường đại học Harvard, không biết cô ấy có quen biết Lâm Mộc Thanh hay không.

“Đây là một đại mỹ nhân đó, có muốn chị mai mối cho em không?” Lâm Mộc Thanh cười nói.

“Chị Thanh, đừng chọc em mà.” Lâm Vân lúng túng cười.

“Nhân tiện, chị Thanh, dự án Bình Thiên của chị như thế nào rồi?” Lâm Vân hỏi.

“Nói đến đây, thật cảm ơn 350 tỷ lần trước em đã đưa cho chị trong bữa tiệc sinh nhật lần trước của ông nội.”

“Sau khi tiền được chuyển đến, nó đã giúp chị giải quyết vấn đề về chuỗi vốn. Hiện tại dự án đã hoàn thành, ứng dụng sẽ sớm được quảng bá và ước tính có khoảng 105 tỷ sẽ được đầu tư vào để quảng bá.” Lâm Mộc Thanh nói.

“Quỹ mở rộng 105 tỷ liệu có đủ không?” Lâm Vân nói.

Lâm Vân biết muốn quảng bá là phải đốt tiền, mấy trăm ngàn tỷ cũng không đủ để đốt, chỉ sợ một tuần nữa sẽ cháy hết.



“Chị đã liên hệ với một nhà đầu tư. Sau đợt quảng bá đầu tiên với 105 tỷ, họ sẵn sàng bỏ vốn đầu tư thêm gấp 2 đến 3 lần. Ước tính khoảng 175 tỷ là đủ cho một đợt quảng bá lớn.” Lâm Mộc Thanh nói.

Lâm Vân gật đầu.

“Mà này, Lâm Vân, tại sao em lại đột ngột đến Kim Đô, em định đến đây để phát triển sao?” Lâm Mộc Thanh tò mò hỏi.

“Ông nội yêu cầu em đến trụ sở chính của Tổng công ty Tập đoàn Tỉnh Xuyên để phát triển.” Lâm Vân nói.

“Ồ? Nếu chị nhớ không nhầm, Liễu Chí Trung còn có cháu trai, khi em đến tổng công ty làm việc nhất định ông ấy sẽ xem em như một cái gai trong mắt, gai trong thịt!” Lâm Mộc Thanh nói.

“Đúng vậy, vốn là ông nội muốn bổ nhiệm em làm phó tổng giám đốc Tỉnh Xuyên nhưng ông ấy và mấy người nhà họ Lê đều cản trở.” Lâm Vân cười khổ.

Lâm Vân nói tiếp: “Để ngăn chặn miệng của mấy người này, ông nội đã giao cho em và Lê Văn Hải nhiệm vụ đó là mời được một nữ doanh nhân giỏi cho Tập đoàn Tỉnh Xuyên, ai mời về được sẽ được thăng chức phó tổng giám đốc. Hiện tại em đang lo lắng về chuyện này.”

“Ồ? Nữ doanh nhân tài ba này là ai? Làm sao có thể khiến ông Lê chú ý đến như vậy?” Lâm Mộc Thanh tò mò hỏi.

Ngay khi Lâm Mộc Thanh vừa nói xong, điện thoại di động của cô ấy vang lên.

“Lâm Vân, là điện thoại của người bạn mà chị vừa nhắc đến với em. Có lẽ cô ấy đã đến nơi. Chị sẽ ra ngoài đón cô ấy.” Lâm Mộc Thanh cười nói.

Nói xong, Lâm Mộc Thanh lập tức đứng lên. Vừa trả lời điện thoại vừa bước ra cửa.

Lâm Vân nghĩ khi Lâm Mộc Thanh và bạn của cô ấy vào đây, anh nhất định phải hỏi xem bọn họ có biết Chu Ân hay không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play