Đối mặt với ân nhân cứu mạng của mình, Chu Ân cũng không nỡ nói ra lời từ chối. Cô ta lên xe Maserati, ngồi vào vị trí phó lái bên cạnh Lâm Vân.

Về phần Thạch Hàn, tất nhiên là anh ta lái chiếc Volkswagen Phaeton của Lâm Vân, đi theo ở phía sau.

“Hết rồi… Kết thúc rồi…”

Lê Văn Hải nhìn thấy Lâm Vân mở cửa xe của Chu Ân, lái xe đưa Chu Ân rời đi, anh ta ngồi sụp xuống đất.

Lê Văn Hải biết, lúc nãy Lâm Vân cứu Chu Ân, bây giờ còn tự mình lái xe đưa Chu Ân về nhà. Bằng cách này, chẳng phải là Lâm Vân sẽ chiếm được trái tim của Chu Ân sao?

Lê Văn Hải hiểu rõ nếu cứ để mọi chuyện diễn ra theo chiều hướng này, Lâm Vân có thể sẽ thuyết phục được Chu Ân đồng ý đi ăn máng khác, đến tập đoàn Tỉnh Xuyên!

Bằng cách này, Lâm Vân có thể sẽ hoàn thành nhiệm vụ mà ông ngoại đưa ra!

Nếu Lâm Vân thành công hoàn thành nhiệm vụ, vậy Lâm Vân có thể sẽ được thăng chức thành phó tổng giám đốc của tập đoàn Tỉnh Xuyên!

Nghĩ đến đây, trong lòng Lê Văn Hải dâng lên cảm giác tuyệt vọng…



Bên kia.

Xe Maserati chạy ở trên đường.

Bên trong xe.



“Lâm Vân, hôm nay thật sự thật rất cám ơn anh. Nếu không có anh, tôi thật sự không dám tưởng tượng mình sẽ gặp hậu quả gì, Chu Ân tôi thiếu anh một cái ân tình!” Chu Ân chân thành tha thiết cảm ơn.

“Hiện tại tốt hơn chưa?” Lâm Vân vừa lái xe, vừa nói.

“Ừm, tốt hơn nhiều rồi! Không ngờ tôi lại gặp phải loại chuyện này.” Chu Ân gật đầu.

Sắc mặt lúc này của Chu Ân quả thật tốt hơn rất nhiều.

“Đúng rồi Lâm Vân, tại sao anh cũng có mặt ở nhà ăn?” Vẻ mặt Chu Ân tò mò.

“Thôi được rồi, con người của tôi không thích nói dối, tôi nói thật cho cô đi. Tuy rằng cô từ chối lời mời đến tập đoàn Tỉnh Xuyên của tôi, nhưng tôi cũng thật sự không muốn bỏ cuộc, cho nên lặng lẽ đi theo cô tới nhà ăn, muốn tìm hiểu về cuộc sống thường ngày của cô một chút. Cô sẽ không trách tôi chứ?” Lâm Vân nói.

“Nể tình hôm nay anh cứu tôi, hơn nữa anh còn thành khẩn như vậy, tôi sẽ không so đo với anh chuyện theo dõi này.” Chu Ân mỉm cười.

“Đúng rồi Chu Ân, một người con gái xinh đẹp như cô đi một mình thật sự rất nguy hiểm. Sao cô không tính đến chuyện tìm một người bạn trai? Tôi nghĩ cô tài giỏi như vậy, người theo đuổi cô hẳn là không ít nhỉ?” Lâm Vân nói.

“Quả thật không ít, nhưng không có ai phù hợp với sở thích của tôi, đặc biệt là các thanh niên con nhà quyền quý hay mấy kẻ ăn chơi quần là áo lượt sống trong giàu sang. Tôi ghét nhất mấy người đó! Tôi cũng không biết, đời này tôi có thể tìm được một người bạn trai hay không nữa.” Chu Ân cười khổ lắc đầu.

“Đúng rồi, không phải cô cũng cho rằng tôi giống với mấy thanh niên quần áo lụa là khiến cho người ta chán ghét kia chứ?” Lâm Vân cười nói.

“Anh thì chắc là không phải đâu.” Chu Ân che miệng trộm cười.

Chu Ân đã xem qua tư liệu về Lâm Vân.

“Đúng rồi, cô thấy kết bạn với tôi được không? Về sau nếu gặp phải chuyện gì nguy hiểm thì liên lạc với tôi.” Lâm Vân cong miệng cười tươi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play