Chí ít hiện tại có thể xác định rằng Lê Văn Hải không mời được Chu Ân, đây cũng được coi là một tin tức tốt.
“Lâm Vân tiên sinh. Vừa rồi tôi cũng đã nói rất rõ ràng rằng tôi sẽ không
đồng ý anh ta và cũng sẽ không đồng ý ngài, mời ngài trở về cho.” Chu Ân nhẹ nhàng nâng tay, ra hiệu mời Lâm Vân rời đi.
“Giám đốc Ân,
chỉ cần cô đáp ứng gia nhập Tỉnh Xuyên, ngoài tiền lương mà Tỉnh Xuyên
hàng tháng trả cho cô, cá nhân tôi sẽ thưởng cho cô 10 tỷ, duy nhất một
lần thanh toán, cô thấy như thế nào?” Lâm Vân nói.
Mặc dù Chu Ân đã ra lệnh tiễn khách, nhưng Lâm Vân vẫn nghĩ hay là nói thử một lần.
“10 tỷ?” Chu Ân giật mình hỏi.
Đừng nói là ở tập đoàn Tỉnh Xuyên, cho dù là trong cả nước, cũng sẽ không có nhiều công ty tiêu tốn nhiều tiền như vậy để mời một người quản lý cao
cấp!
Con số này, có lực hấp dẫn tuyệt đối, lương hàng năm của
Chu Ân bây giờ là 17,5 tỷ, cô phải cần đến hai mươi năm mới có thể kiếm
được 3500 tỷ.
Hơn nữa Lâm Vân lại hứa sẽ sớm thanh toán cho cô, khiến đề nghị này càng thêm có lực hút!
Vì sao Chu Ân không tự mình lập nghiệp? Cũng là bởi vì cô ấy không có
nhiều tiền vốn để khởi nghiệp đến mức như vậy. Thời buổi bây giờ để lập
nghiệp thành công thì phải tốn không ít tiền.
Nếu như cô đáp ứng Lâm Vân, liền có thể ngay lập tức cầm tới một tỷ, như vậy cô có thể bắt đầu nghề phụ ngay lập tức.
“Cậu Lâm Vân, tôi không thể không thừa nhận số tiền ngài đưa ra quả thực rất hấp dẫn.”
“Nhưng mà bởi vì một chút nguyên nhân riêng tư nên tôi sẽ không đáp ứng, cho
dù ngài có tiếp tục thêm tiền, ta cũng sẽ không đáp ứng, vì vậy Ngài Lâm Vân không cần phí lời nữa.” Chu Ân nói.
“Giám Đốc Ân, mạo muội hỏi một câu, nguyên nhân riêng tư mà cô vừa nói là
nguyên nhân gì?” Lâm Vân không nhịn được mở miệng hỏi thăm.
Lâm
Vân hiểu rõ rằng lý do lần này Chu Ân từ chối rất có thể liên quan đến
nguyên nhân cá nhân mà cô vừa nói đến, cho nên, chỉ cần biết nguyên nhân riêng tư của cô là việc gì thì ngay lập tức có thể có bước đột phá.
“Thật xin lỗi ngài Lâm Vân, nguyên nhân cá nhân này thật sự không tiện nói.
Ta còn phải làm việc, xin lỗi không thể tiếp tục tiếp chuyện với ngài
Lâm Vân.”
Sau khi Chu Ân nói xong lời này, liền trực tiếp cầm một văn bản lên xem, không còn để ý tới Lâm Vân nữa.
Lâm Vân thấy thế, chỉ có thể đứng dậy.
“Vậy được rồi, Giám đốc Ân cô có thể lại suy nghĩ một chút, chỉ cần cô đồng
ý, bất cứ lúc nào cũng có thể liên hệ cho tôi, một tỷ thù lao mà tôi đề
cập lúc nãy, vẫn như cũ không thay đổi. Đây là số điện thoại của tôi.”
Lâm Vân một bên nói, một bên cầm lấy một cây bút trên bàn Chu Ân, đem số điện thoại của mình viết trên một tờ giấy trắng.
“Giám đốc Ân, tôi sẽ không quấy rầy cô nữa, tạm biệt!”
Lâm Vân sau khi nói xong, liền quay người đi ra ngoài.
Lâm Vân biết, những lời Chu Ân nói lúc nãy đã rõ ràng ý tứ từ chối thẳng
thừng. Như vậy cho dù mình có nói thêm gì đi nữa thì đã không có chút ý
nghĩa nào, ngược lại sẽ khiến Chu Ân thêm phiền chán.