“Thằng kia, bố mày hiện tại có chút việc gấp, coi như số mày hên. Nếu
như hôm nay mày thật sự đến tập đoàn Tỉnh Xuyên, vậy tốt nhất là mày nên cầu nguyện đừng có gặp phải tao. Bằng không, tao sẽ tính đủ cả gốc lẫn
lãi với mày chuyện hôm nay!” Chủ xe Mercedes ngạo nghễ nói.
Sau khi nói xong, chủ xe Mercedes liền quay người lên xe.
Lâm Vân nhìn bóng lưng rời đi của chủ xe Mercedes, cười lạnh nói: “Ông mới
là người cần cầu nguyện đấy lão già. Cầu sao mà đừng gặp được tôi ở Tỉnh Xuyên là tốt nhất. Thật không biết là có chuyện gì xảy ra nữa, tại sao
tập đoàn Tỉnh Xuyên lại có thể tuyển dụng một quản lý cấp cao có phẩm
chất thấp như vậy. Cái loại nhân phẩm thấp kém như ông, tôi tuyệt đối sẽ không để ông ở tại Tỉnh Xuyên đâu.”
Sau khi chiếc Mercedes rời đi, Lâm Vân cũng lên xe.
“Cậu chủ Văn Hải? Chẳng lẽ là Lê Văn Hải?”
Lâm Vân sau khi lên xe, không khỏi lẩm bẩm một câu. Lâm Vân nhớ rất rõ, vừa nãy lúc cái gã chủ xe Mercedes nói chuyện điện thoại, gã gọi đối phương là “Cậu chủ Văn Hải”.
Trước khi đến Kim Đô, giám đốc Lưu Ba
liền gọi cho Lâm Vân, nói về tình huống Liễu gia hiện tại, Lưu Ba cường
điệu người mà Lâm Vân phải cẩn thận, chính là cái người tên Lê Văn Hải.
Ông Lê tổng cộng có một trai một gái, cô con gái chính là mẹ của Lâm Vân.
Về phần con trai của ông Lê, tên gọi Lê Văn, người này là một kẻ không nên thân. Ông Lê vẫn muốn bồi dưỡng anh ta, dù sao ông Lê cũng chỉ có một
đứa con trai là anh ta, còn chờ đợi anh ta về sau sẽ tiếp quản nhà họ
Lê. Kết quả dù cho có bồi dưỡng như thế nào đi nữa, Lê Văn cũng không
thể nào tiến bộ hơn, hơn mười năm trước, anh ta vụng trộm chạy tới
casino đánh bạc, kết quả bỏ luôn cả mạng trong đó.
Lúc Lê Văn chết cũng chưa có kết hôn, nhưng là hắn ở bên ngoài có qua lại
với vài người phụ nữ, trong đó có một cô ở vũ trường, còn sinh một đứa
bé cho Lê Văn, gọi là Lê Văn Hải. Nói một cách khác, người tên Lê Văn
Hải này, nói là cháu trai ruột của ông Lê, chẳng qua là con riêng của Lê Văn mà thôi. Ông Lê ngay từ đầu cũng không muốn thừa nhận đứa bé này,
nhưng sau này Lê Văn chết đi, ông Lê cũng đành thừa nhận.
Chẳng
qua, Lê Văn Hải này tính nết cũng giống hệt cha của cậu ta, từ nhỏ đã
không chịu học hành chăm chỉ. Còn nhỏ tuổi mà đã rành mấy chuyện ăn uống cá cược chơi gái mọi thứ tinh thông. Nhưng là bắt cậu ta làm việc
nghiêm túc, vậy thì chả khác nào bắt cậu ta đi chết cả. Ông Lê cũng
không ôm quá nhiều kỳ vọng đối với cậu ta, sau khi cậu ta học xong cấp 3 liền đưa sang nước ngoài, đến Châu Úc để đọc sách. Còn việc lựa chọn
người nối nghiệp tập đoàn Tỉnh Xuyên, cuối cùng liền rơi xuống đầu Lâm
Vân.
Nhưng Lưu Ba báo cho Lâm Vân, nói Lê Văn Hải tháng trước
đột nhiên về nước. Đồng thời chủ động yêu cầu đến công ty nhậm chức,
mãnh liệt bày tỏ ý niệm muốn làm người nối nghiệp của tập đoàn Tỉnh
Xuyên. Nói cách khác, nếu như Lâm Vân muốn kế thừa tập đoàn Tỉnh Xuyên,
thì người tên Lê Văn Hải này chính là mối uy hiếp vô cùng lớn.
Cho nên trước khi lên đường, Lưu Ba còn đặc biệt căn dặn Lâm Vân bảo anh tuyệt đối phải cẩn thận Lê Văn Hải.
Ước chừng nửa giờ sau, cuối cùng Lâm Vân đến tổng bộ tập đoàn Tỉnh Xuyên.
Đây là lần đầu tiên Lâm Vân đến tổng bộ, đối với anh mà nói thì đây là một chuyện vô cùng đặc biệt.
Tổng bộ Tỉnh Xuyên nằm ở một khu nhà office phồn hoa, cao ốc Tỉnh Xuyên có
thiết kế rất vô cùng độc đáo và cá tính, là kiến trúc tiêu biểu của cả
khu.
Ở cửa chính, sau khi Lâm Vân xác minh thân phận xong, bảo
vệ liền trực tiếp để Lâm Vân tiến vào. Chắc hẳn là ông ngoại đã phân phó trước với bảo vệ ở cổng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT