“Bạn học Đường Thái Minh, thật là trùng hợp. Vậy mà lại có thể gặp cậu ở đây.” Lâm Vân có chút kinh ngạc.
Đường Thái Minh là bạn học cấp hai và cũng là bạn cùng phòng của Lâm Vân.
Trong trí nhớ của anh, lúc ở cấp hai Đường Thái Minh này là loại điển
hình của kiểu người sống tạm bợ.
Ở trong lớp cũng là nhân vật
phản diện. Lúc cấp hai, anh ta từng bắt nạtLâm Vân, thậm chí còn coi Lâm Vân Như chân sai vặt, thường xuyên bắt Lâm Vân tới quán bán đồ ăn vặt
mua đủ thứ.
Sau khi tốt nghiệp cấp hai, Lâm Vân nghe nói anh ta
đã bỏ học đi làm thuê. Sau này cũng không nghe nói gì thêm về anh ta
nữa. Lâm Vân không ngờ lại có thể gặp anh ta ở đây.
Nhưng dù sao cũng là bạn học cũ, bây giờ gặp lại Lâm Vân vẫn mỉm cười.
“Lâm Vân, bây giờ cậu đang phát tài ở đâu rồi?” Đường Thái Minh cười hỏi.
“Tôi mà phát tài cái gì chứ. Tôi vẫn đang học đại học.” Lâm Vân khoát tay nói.
“Phụt, cậu vẫn đang học đại học sao? Thật nực cười, sinh viên đại học học bây
giờ có gì tốt. Hiện tại tôi cũng không muốn nhúng tay vào mấy sinh viên
đại học đâu.” Đường Thái Minh khinh thường nói.
Lâm Vân nghe vậy, không khỏi mỉm cười, sau đó nói: “Xem ra bây giờ bạn học Đường Thái Minh đang là ông chủ hả?”
“Chỉ là kinh doanh nhỏ, tuy không kiếm được nhiều, nhưng tổng tài sản cộng lại cũng khoảng hai tỷ.” Đường Minh đắc ý nói.
“Bảy mươi tỷ, thật đáng kinh ngạc.” Lâm Vân liền giơ ngón tay cái với Đường Thái Minh
“Ha ha! Không dám! Không dám!”
Đường Thái Minh bật cười, bày ra vẻ mặt hư vinh vô cùng thỏa mãn.
Ngừng một chút, cậu ta nhìn Lâm Vân nói tiếp:
“Lâm Vân, nghe nói sinh viên đại học sau khi tốt nghiệp rất khó tìm được
việc làm. Dù sao cậu cũng là bạn học cũ và bạn cùng phòng cũ, nếu sau
này không tìm được việc làm, có thể tới tìm tôi, tôi sẽ để trống vị trí
bảo vệ cho cậu. Tiền lương chắc chắn không thấp hơn những nhân viên bảo
vệ khác.”
“Thật không? Nếu được vậy thì tốt quá.” Lâm Vân cười nói.
“Mà này, Lâm Vân, cậu đến đây làm gì? Không phải đến xem trận đấu quyền anh ngầm đấy chứ?” Đường Thái Minh nói.
Lâm Vân gật đầu: “Đúng vậy, đây chính là trận đấu quyền anh ngầm bốn năm
mới có một lần ở Tỉnh Xuyên. Tôi đến để xem náo nhiệt.”
“Ồ! vậy
thì các cậu đã mất vốn rồi. Tôi nghe nói vị trí hàng sau trong trận thi
đấu quyền anh ngầm là ba trăm triệu. Các cậu có thể kiếm ra nhiều tiền
như vậy không?” Đường Thái Minh nói.
“Quả thực là phải tốn không ít tiền, ai bảo tôi muốn xem náo nhiệt chứ.” Lâm Vân cười nói.
“Ha ha, tôi cũng có hứng thú với những trận đấu quyền anh ngầm, khiến người xem cảm thấy rất hào hứng.” Đường Thái Minh nói.
Dừng lại một chút, anh ta nói thêm: “Hay là như vậy đi, nể tình bạn học cũ, tôi sẽ mua vé cho cậu.”
“Không cần, tôi đã ở đây tất nhiên đã có tiền mua vé.” Lâm Vân bình tĩnh nói.
“Vậy được rồi.” Đường Thái Minh gật đầu, anh ta cũng chỉ khách sáo mà thôi.
Đường Minh cười nói tiếp: “Giờ nghĩ lại ban đầu bỏ học để lăn lộn ngoài xã
hội thật là một lựa chọn sáng suốt. Học sinh kém như tôi này cũng đã có
tài sản lên đến bảy mươi tỷ rồi. Các người có thành tích xuất sắc, được
thầy cô quảng cáo là nhân tài trụ cột quốc gia tương lai, giờ vẫn chỉ là sinh viên đại học nghèo mà thôi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT