“Đi nhanh đi. Chạy nhanh đi.”

Những người ở đó đều hoảng sợ đứng dậy, chạy ra bên ngoài.

“Anh Thiên, chúng ta có đi không?”

Thạch Hàn và Độc Nha nhìn Lâm Vân.

Lâm Vân cười: “Đi sao? Chúng ta đói bụng, đồ ăn đã dọn lên, vì sao chúng ta phải đi?”

Vốn dĩ đã xuất phát từ sáng sớm, bởi vì sự cố phát sinh khi tới nơi cũng đã hơn ba giờ chiều.

Trong nhà hàng, tất cả khách ăn uống đều vội vàng rời đi, chỉ còn lại bàn của Lâm Vân vẫn bình tĩnh chọn đồ ăn.

“Làm sao vậy? Vẫn còn có người chưa rời đi?” Chu Tuấn nhíu mày.

“Cậu chủ, chúng tôi đã đuổi hết người ở chỗ này.”

Sau khi hai tên thuộc hạ cao lớn mặc đồ đen bên cạnh Chu Tuấn nói xong, trực tiếp đi tới bàn của Lâm Vân.

“Ba người các cậu có phải muốn chết đúng không? Không nghe thấy tin tức giải tán à? Trong vòng một phút đồng hồ, mau cút ra ngoài, nếu không các cậu chết chắc.”

Người đàn ông mặc áo đen hét lên, giơ tay vỗ mạnh vào vai Thạch Hàn.

“Người anh em à, dám đụng vào vai tôi, lá gan của cậu cũng không nhỏ đấy.” Thạch Hàn lạnh lùng nói đồng thời phản ứng tóm lấy cổ tay tên thuộc hạ da đen kia.

“Mày… Mày dám!”



Sắc mặt của người đàn ông mặc đồ đen thay đổi rõ rệt, anh ta cảm thấy cổ tay mình bị bóp chặt bèn cố hết sức rút tay lại nhưng không có tác dụng.

Lúc này, Chu Tuấn cũng mang theo đàn em của mình tới bàn.

“Ba cậu này, tiền cơm của các người, tôi sẽ thanh toán. Các người mau đi đi.” Chu Tuấn bình tĩnh nói.

“Lòng tốt của anh tôi xin ghi nhận, nhưng tôi cũng không thiếu chút tiền cơm ít ỏi này.” Lâm Vân vừa ăn vừa thản nhiên nói.

Chu Tuấn nghe vậy đột nhiên cau mày, lạnh lùng nói: “Các người chắc chắn muốn đắc tội với tôi đúng không? Các người biết tôi là ai không hả?”

“Xin lỗi, tôi thật sự không biết anh là ai.” Lâm Vân bình tĩnh nói.

“Phụt, ha ha! Thằng nhóc này còn không biết cậu chủ Chu là ai.”

Đám vệ sĩ đứng phía sau Chu Tuấn cười ồ lên.

Lúc này, chủ nhà hàng vội chạy đến nói: “Nghe nói ba người này không phải người trong tỉnh, có lẽ bọn họ tới tham gia trận đấu quyền anh ngầm. Trận đấu quyền anh hôm nay là do nhà họ Chu tổ chức, các người mau đi đi, tôi sẽ không tính tiền ăn bữa này của các người.”

“Nhà họ Chu là một trong bốn gia tộc lớn đấy sao?” Lâm Vân híp mắt lẩm bẩm.

Trước khi đến đây, Lâm Vân đã tìm hiểu rõ về hoàn cảnh của bốn gia tộc lớn, trong bốn gia tộc lớn đó thì nhà họ Chu là một trong số đó.

Bên ngoài nhà họ Chu sở hữu một tập đoàn buôn bán lớn nhưng trên thực tế còn ngầm kiểm soát toàn bộ quyền lực của các gia tộc, thế lực không cần nói cũng biết hùng mạnh đến mức nào.

“Nếu như đã biết, còn không mau cút khỏi đây.” Chu Tuấn liếc mắt, giọng điệu lạnh như băng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play