Ở trong bữa tiệc, chủ tịch hội doanh nhân thành phố Bảo Thạnh – chủ tịch Doãn đã đề cử Lâm Vân là người tiếp theo lên thay mình. Tuy anh đã từ
chối, nhưng tất cả những người có mặt ở đây đều tán thành, cho rằng hiện tại anh hoàn toàn có tư cách cũng như năng lực đảm nhiệm.
Cứ như vậy, Lâm Vân được đề cử trở thành chủ tịch hội doanh nhân thành phố Bảo Thạch kế tiếp.
Buổi sáng ngày hôm sau, anh đến tỉnh thành.
Chuyến đi lần này, Lâm Vân chỉ dẫn theo hai người, Thạch Hàn và Độc Nha.
Bởi vì đây lần đầu tiên tới tỉnh thành và để tránh gây chú ý, Lâm Vân chỉ đi một chiếc xe bình thường.
Dù sao hiện tại bản thân đối với sự tình bên trong cũng không quen thuộc,
nói cách khác chính là khoe mẽ quá cũng không phải là một chuyện tốt.
Người có thể làm được chuyện lớn chính là càng phải học được cách khiêm
nhường.
Thành phố Bảo Thạch đi vào trung tâm cũng không quá gần, nếu như đi đường cao tốc, cũng chỉ hơn ba tiếng là có thể tới nơi.
Khi tiến vào đường cao tốc không lâu, phía trước đột nhiên chật kín xe.
Đợi một lúc lâu, những xe phía trước đều không thể di chuyển được.
“Sao lại thế này? Là tai nạn xe à?” Lâm Vân vừa nói, vừa tắt máy, sau đó xuống xe xem xét.
Trên cao tốc kẹt xe thì chỉ có thể xảy ra hai tình huống, sửa đường hoặc tai nạn.
“Quả nhiên là tai nạn.” Lâm Vân nhìn thấy phía trước cách đó không xa, có vài chiếc xe đã đâm vào nhau.
Xung quanh có không ít người cũng xuống xe xem xét tình hình.
“Tít tít tít.”
Đúng lúc này, sau lưng có một chiếc xe đang điên cuồng ấn còi với Lâm Vân.
Anh vừa quay đầu liền thấy một chiếc xe Land Rover đang chạy trên đường ưu
tiên, hiện tại đang đứng ở đó, chắn mất đường đi của anh ta.
Lúc này, người kia liền hạ kính xe xuống, là một chàng trai trẻ với mái tóc đỏ, đeo khuyên tai hướng về phía Lâm Vân quát lớn: “Con mẹ nó, đứng
chắn đường làm gì? Muốn gây tai nạn à? Cút ngay.”
Anh khẽ cau mày.
“Em trai này, phía trước xảy ra tai nạn, xe được phép chạy trên đường ưu
tiên là xe cấp cứu với xe cứu hộ, cậu tự nhiên đi vào làn xe này, nếu
như xét về lí thì không đúng lắm đâu. Cản trở xe cấp cứu, làm lỡ mất
thời gian thì có thể dẫn tới chết người.”
“Con mẹ nói ai là em
mày? Đừng có mà ở chỗ này gọi bậy, tai nạn thì thế nào? Cho dù có chết
hết, ông đây cũng không quan tâm, mau tránh ra. Nếu không ông đây đâm
chết mày.” Chàng trai không kiên nhẫn hét to.
“Cậu bị điên sao?” Ánh mắt anh nheo lại.
“Ông đây chính là điên đấy, thì thế nào? Mày tính làm gì?” Chàng trai tóc đỏ kêu gào nói.
“Cậu đúng là không có giáo dục. Tôi đây liền thay cha mẹ cậu, giáo dục cậu thật tốt.” Lâm Vân nói.
Ngay sau đó Lâm Vân quay đầu nhìn về phía Thạch Hàn cùng Độc Nha, nói: “Thanh Hàn, Độc Nha, mau đem chiếc xe này về đúng đường.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT