Lâm Vân lạnh giọng tiếp tục
nói: “Lúc trước nếu như ông không đối nghịch với tôi, có lẽ tôi cũng sẽ
không rơi xuống tình trạng như ngày hôm nay. Tất cả chẳng qua là do ông
tự làm tự chịu mà thôi.”
“Lâm Vân, có thể tha cho tôi một con
đường sống được không? Chỉ cần… Chỉ cần cậu thả tôi ra, tôi sẽ đem một
nửa tài sản của tôi, tất cả đều cho cậu hết, sau đó tôi sẽ rời khỏi
thành phố Bảo Thạnh. Thế nào?” Khương Hùng Dũng nơm nớp lo sợ nói.
Tuy Khương Hùng Dũng cực kỳ không muốn cúi đầu cầu xin Lâm Vân tha cho ông
ta, nhưng đây là biện pháp duy nhất cho ông ta vào lúc này.
Lâm
Vân cười một cách lạnh lùng: “Nếu trận tranh đấu của hai người chúng ta, người thất bại là tôi, ông sẽ tha cho tôi sao? Tôi nghĩ ông tuyệt đối
không thể nào làm như vậy đúng không?”
Ngay sau đó, Lâm Vân quay đầu dặn dò Bạch Hổ: “Bạch Hổ, Độc Nha, các người đưa ông ta lên mái
nhà, ném từ mái nhà xuống, ngày mai trên báo Bảo Thạnh sẽ viết chủ tịch
tập đoàn Hùng Dũng, Khương Hùng Dũng, bởi vì đầu tư thất bại, vô cùng
đau khổ dẫn đến nhảy lầu tự sát.”
Sau khi Khương Hùng Dũng nghe đến đó, sắc mặt ông ta chợt thay đổi lớn,
trong mắt lóe ra tia tức giận, sợ hãi và không cam lòng.
“Anh Vân, vậy chúng tôi làm ngay.”
Sau khi Bạch Hổ và Độc Nha lên tiếng trả lời thì liền đè Khương Hùng Dũng lại, xoay người đi về phía trên lầu.
“Lâm Vân, mày… tên khốn khiếp mày. Hứa Chí Vân, cái thằng súc sinh bán đứng ông đây. A.”
Khương Hùng Dũng bị kéo đi điên cuồng gào thét.
Nghe thấy tiếng gầm gừ của Khương Hùng Dũng, Lâm Vân không khỏi lắc đầu:
“Khương Hùng Dũng đến chết cũng vẫn không hiểu rõ được, sai lầm lớn nhất của ông ta chính là lựa chọn đối địch với Lâm Vân tôi.”
“Anh Long, thuốc.” Lâm Vân nói một câu.
Anh Long vội vàng lấy một điếu thuốc lá ra đưa cho Lâm Vân, sau đó đốt thuốc thay Lâm Vân.
Hôm nay là ngày lớn tiêu diệt Khương Hùng Dũng.
Tuy Lâm Vân không thích hút thuốc, nhưng trong loại tình cảnh này, Lâm Vân lại muốn hút một điếu.
“A.”
“Rầm.”
Một tiếng động rơi tầng vang lên.
Tất cả đám thuộc hạ ở đây, bất kể là người của Lâm Vân hay là người của Khương Hùng Dũng, trong lòng bọn họ đều hiểu rất rõ.
Nhà họ Khương tung hoành ở thành phố Bảo Thạnh hơn mười năm cứ như vậy mà mất mạng.
Tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng dùng ánh mắt kính sợ nhìn về phía người trẻ tuổi Lâm Vân kia.
Bọn họ biết, từ nay về sau, thành phố Bảo Thạnh chỉ có một ông lớn, vậy thì đó chính là nhà họ Lâm.
Lâm Vân hít sâu một ngụm thuốc, sau đó ngước mắt nhìn về phía bầu trời, lẩm bẩm nói: “Ân oán giữa tôi và Khương Hùng Dũng cuối cùng cũng vẽ nên dấu chấm tròn rồi.”
Từ khi Lâm Vân tiếp nhận chức vụ công ty Bảo
Thạnh của tập đoàn Tỉnh Xuyên tới nay, ở thành phố Bảo Thạnh kẻ thù lớn
nhất, uy hiếp lớn nhất đối với Lâm Vân tất cả đều là Khương Hùng Dũng.
Sau hôm nay, ở thành phố Bảo Thạnh sẽ không có người nào có thể mảy may uy
hiếp đến Lâm Vân nữa, càng không có người nào có thể lay động được Lâm
Vân.
Lâm Vân đã là người đứng đầu Bảo Thạnh rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT