Thăng nhóc lâm Vân nhà nghèo rớt mông tơi như vậy, làm sao có thể ép Trương Hồ chuyên trường được?”
“Đúng vậy, thằng con nhà nghèo kia đã xin hỗ trợ tiền học phí hai năm, làm sao có thê đấu lại được với Trương Hộ chứ? Chắc chuyện Trương Hỗ chuyền đến trường khác là có nguyên nhân khác.”
“Đúng, đúng, đúng!”
Mặc dù theo bằng chứng hiện có, Trương Hồ đột nhiên chuyên trường, có vẻ như liên quan đến Lâm Vân rất lớn.
Nhưng không ai muốn tin, lý do rât đơn giản, gia đình Lâm Vân nghèo, đậy là sự thật mà hầu hết sinh viên đều biết.
Còn buổi tiệc rượu tối hôm qua, chắc chắn là họ không biết!
Lớp trưởng Vương Tuyết nghe được tin đó, tảng đá trong lòng cũng rơi xuống, bởi vì Trương Hồ chuyên đến trường khác, đồng nghĩa với việc Trương Hồ sẽ không còn làm phiền Lâm Vân nữa.
Đúng lúc này, một người đàn ông mặc áo sơ mi bước vào lớp, người đàn ông này cao 1m8, rât đẹp trai.
“Woa, là Trịnh Hải.”
Một số sinh viên trong lớp không khỏi hét lên khi nhìn thấy người đàn ông cao lớn này.
Trịnh Hải này, Lâm Vân cũng biết hắn, là trưởng ban đối ngoại của Hội Sinh Viên, Lâm Vân từng nghe người ta nói con gái từng ngủ với Trịnh Hải nhiều như là một đội bóng vậy.
Tất nhiên, điều này cũng không ngăn được sự nổi tiếng của Trịnh Hải, rât nhiều cô gái. vẫn theo đuôi Trịnh Hải vì anh cao ráo, đẹp trai, hơn nữa còn chơi bóng rõ rất giỏi.
Lâm Vân không thích những kẻ đạo đức giả như Trịnh Hải.
“Tại sao hắn lại tới lớp học của chúng ta?” Lâm Vân nhíu mày.
Sau khi Trịnh Hải bước vào lớp, hắn đi thẳng đến trước mặt lớp trưởng Vương Tuyết ở hàng ghế đầu.
“Anh Trịnh Hải, có chuyện gì sao?”
Vương Tuyết ngắng đầu nhìn Trịnh Hải.
“Đương nhiên là có chuyện, em ra ngoài nói chuyện với anh đi.” Trịnh Hải nói.
“Được.” ` Vương Tuyết là cán bộ ban đối ngoại của Hội Sinh Viên, nên cô gật đâu và lập tức đi theo Trịnh Hải ra khỏi lớp.
“Mập, chúng ta đi xem đi.”
Lâm Vân nhìn Trịnh Hải, luôn cảm thấy hắn không có ý tối.
Thế là Lâm Vân và Mập ởi theo.
Bước ra ngoài lớp học.
“Cán bộ Vương Tuyết, với tư cách là chủ nhiệm của ban đối ngoại của Hội Sinh Viên, anh giao cho em một nhiệm vụ.” Trịnh Hải nói.
“Anh Trịnh Hải nói đi.” Vương Tuyết gật đầu.
Vương Tuyết là thành viên ban đối ngoại của Hội Sinh Viên, hiện tại tương đương là cấp dưới của Trịnh Hải.
“Gần đây trường sẽ tổ chức hội thể thao mùa Đông. Trường cần một nhà tài trợ để họ ti trợ ngày hội thê thao mùa Đông với nguồn tiền tài trợ là hai vạn. Anh nghĩ giao nhiệm vụ này cho em là tương đối phù hợp.” Trịnh Hải nói với Vương Tuyết.
Ý của Trịnh Hải rất đơn giản, đó là để Vương Tuyết xin tiên tài trợ hai vạn cho hoạt động của trường!
“Hai vạn sao? Chuyện này… anh Trịnh Hải, có hơi nhiều rồi!” Vương Tuyết bị số tiền này cho kinh ngạc mà che cái miệng nhỏ nhắn lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT