Người thanh niên tóc vàng bực bội chửi mắng như thể Lâm Vân đã phá hỏng chuyện tốt của cậu ta khiến cậu ta rất tức giận.
Lâm Vân cũng không nhiều lời, trực tiếp dẫn theo Thạch Hàn, bước nhanh tới chỗ cậu ta.
Cậu ta vội bật dậy nhìn chằm chằm Lâm Vân, hung dữ hăm doạ: “Mẹ kiếp, tao bảo mày cút ra ngoài mày bị điếc à? Nói cho mày biết, tao có quen biết với anh Ba ở đây, còn không chịu cút ra ngoài, cẩn thận tao gọi anh Ba vào đây cho mày phế luôn đấy.”
“Phế tôi ư? Tôi sợ cậu chưa đủ trình đâu.”
Lâm Vân cười lạnh một tiếng, sau đó trực tiếp lấy ra một khẩu súng lục chĩa vào đầu cậu ta.
“Súng!”
Khi tóc vàng nhìn thấy khẩu súng, cậu ta bị doạ cho lùi sau mấy bước rồi ngã xuống ghế sô pha, ánh mắt đầy vẻ sợ hãi.
“A!”
Cô gái trang điểm đậm từng ân ái với tóc vàng trước đó cũng sợ đến la hét om xòm.
“Phập!”
Cô ta vừa hét lên đã bị Thạch Hàn đánh ngất đi.
Cũng may đây là trong quán bar, nhạc rất lớn nên tiếng kêu ban nãy của cô ta sẽ không có ai nghe thấy.
“Rốt cuộc các anh… Các anh là ai?” Tóc vàng sợ hãi nhìn Lâm Vân.
“Yên tâm, chỉ cần cậu ngoan ngoãn hợp tác chúng tôi sẽ không lấy cái mạng này của cậu.” Lâm Vân thản nhiên đáp.
Nói xong, anh liền nháy mắt ra hiệu với Thạch Hàn.
Thạch Hàn giơ tay đánh vào gáy Hoàng Mao khiến cậu ta bất tỉnh.
“Thạch Hàn, anh đỡ người phụ nữ đó, tôi đỡ tên khốn nạn này, chúng ta sẽ giả vờ như họ say rượu, đỡ bọn họ ra ngoài, như vậy sẽ không dễ bị phát giác.” Lâm Vân nói.
“Được.” Anh ta gật đầu.
Người phụ nữ này đã chứng kiến cảnh Lâm Vân bắt đứa con riêng của luật sư nên anh buộc phải bắt cả cô ta về, nếu không cô ta nhất định sẽ tiết lộ tin tức này cho Khương Hùng Dũng biết.
Đợi mọi việc xong xuôi sẽ thả cô ta đi rồi cho cô ta mấy chục triệu, coi như tiền bịt miệng, loại phụ nữ chỉ thích tiền như cô ta chắc chắn sẽ bằng lòng.
Bằng cách này, Lâm Vân cùng Thạch Hàn mỗi người đỡ một người, ra khỏi căn phòng, đi khỏi quán bar.
Khi bước vào sảnh quán bar, tim Lâm Vân bỗng đập nhanh hơn, trong lòng rõ ràng là đang căng thẳng.
Đây là địa bàn của Khương Hùng Dũng, một khi bị phát hiện thì kế hoạch lôi kéo luật sư của ông ta cũng sẽ thất bại.
Lâm Vân và Thạch Hàn thuận lợi đi qua một nửa sảnh quán bar trong tâm trạng lo lắng căng thẳng.
Chuyện đỡ người say rượu ra khỏi quán là điều rất thường gặp, cộng thêm việc ánh đèn trong bar rất tối nên không dễ bị người khác chú ý.
“Anh Vân, chắc không vấn đề gì nữa đâu. Có lẽ không ai để ý thấy sự bất thường.” Thạch Hàn nói.
Nhưng ngay khi anh ta vừa nói xong, tự dưng xuất hiện ba bóng người đã chặn đường đi của bọn họ lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT