“Ông Lâm, bên ngoài vẫn còn khách, chúng tôi không dám quấy rầy lễ mừng thọ của ông nữa.”
Sau khi chủ tịch Doãn nói xong thì dẫn đám người ra khỏi nhà lớn.
Bên trong nhà lớn.
Đám trưởng bối nhà họ Lâm và ông Lâm nhìn núi quà trước mắt cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Chỉ tính riêng số quà của đám ông chủ thành phố Bảo Thạnh thôi đã hơn trăm tỷ rồi.
Phải biết là, tổng tài sản của tập đoàn Lâm Thị cũng chỉ khoảng một ngàn tỷ thôi, mà số quà này đã có thể mua được một phần tư tập đoàn Lâm Thị rồi đó.
Bọn họ biết mấy ông chủ lớn này tặng quà như thế không phải vì nhà họ Lâm mà là vì thể diện của Lâm Vân.
Tay Lâm Hải Huy vẫn giữ chặt lấy tay vịn của ghế ngồi, toàn thân anh ta đang run rẩy: “Sao lại như thế? Rốt cuộc thì nó có bản lĩnh gì? Sao lại mời được toàn bộ người của giới kinh doanh thành phố Bảo Thạnh đến đây.”
Lâm Hải Huy cho rằng anh ta mới là người nổi bật nhất trong thế hệ trẻ nhà họ Lâm, vì thế anh ta không thể nào chấp nhận chuyện Lâm Vân có thể mời được nhiều doanh nhân tài giỏi của thành phố Bảo Thạnh đến đây như vậy.
Bác cả và bác hai bỗng nhiên nhớ về câu nói đêm qua của Lâm Vân: “Nhưng mà nói đến chuyện làm quen với người khác thì ở ba tỉnh vùng Tây Nam cũng chỉ có người khác đến làm quen với với cháu thôi.”
Lúc ấy bọn họ cho rằng đây chỉ là một câu chuyện cười mà thôi.
Nhưng mà bây giờ, dường như câu nói này đã từ từ được chứng minh.
Bác hai nghĩ đến khúc mắt giữa mình và Lâm Vân, ông ta muốn đứng dậy đi đến xin lỗi Lâm Vân mấy lần nhưng ông ta là người lớn, nên không thể bỏ đi chút thể diện này được.
Bên ngoài nhà chính.
Sau khi nhìn thấy chủ tịch Doãn và đám ông chủ lớn đi đến khu dành cho khách thì đám ông chủ địa phương ở huyện Kiến Nghiệp như những học sinh tiểu học, nhìn đám người chủ tịch Doãn bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Dù bọn họ đều là những ông chủ ở huyện Kiến Nghiệp nhưng đám người chủ tịch Doãn lại đến từ thành phố Bảo Thạnh rộng lớn.
Khí thế mà đám người chủ tịch Doãn biểu hiện ra giống như đây là sân nhà của bọn họ vậy.
Đúng lúc này, một giọng nói khác vang lên từ ngoài cửa.
“Dương Bác Vũ của câu lạc bộ bắn súng đến.”
“Dương Bác Vũ đến đây à?”
Thế hệ trẻ của nhà họ Lâm và đám trưởng bối bên trong nhà lớn đều tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Hôm qua Lâm Vân mới đắc tội với anh ta, sao anh ta còn đến đây?” Đám người nhà họ Lâm cảm thấy kinh ngạc.
“Nửa năm nay, tuần nào cháu cũng đến câu lạc bộ bắn súng của Dương Bác Vũ, cũng đâu phải chỉ là đến không. Chắc là Dương Bác Vũ đến chúc thọ ông nội vì quen biết với cháu.” Lâm Hải Huy đứng lên nói.
“Cậu ta đến chính là chuyện tốt. Hải Huy, cháu quen biết với cậu ta nhất, cháu đến tiếp đón cậu ta đi.” Ông Lâm vội vàng nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT