“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì?” Toàn thân bác hai khẽ run lên.
“Bọn họ… Hình như tất cả bọn họ đều đang đi đến trước mặt Lâm Vân.” Bác cả trợn to hai mắt. Ông ta không dám tin vào những điều mà hai mắt mình đang nhìn thấy.
Hai tay Lâm Hải Huy nắm chặt cái ghế đến mức ứ máu, sắc mặt dần trở nên tái nhợt khó coi.
“Lâm Vân, rốt cuộc… Rốt cuộc thì nó có bản lĩnh gì mà có thể mời được toàn bộ người trong giới kinh doanh ở thành phố Bảo Thạnh chứ.” Giọng nói của Lâm Hải Huy run lên, lúc này anh ta hoàn toàn không thể nào kiềm chế những suy nghĩ trong lòng mình.
Giờ phút này, ngay cả người đã từng trải qua rất nhiều sóng gió như ông Lâm cũng không thể nào ngồi yên được.
Bên ngoài nhà lớn.
Chủ tịch Doãn và Lưu Ba dẫn đầu đám ông chủ lớn đi đến trước mắt Lâm Vân.
Khi nhìn thấy những nhân vật lớn này thì đám người trẻ ngồi bên cạnh Lâm Vân cảm thấy vô cùng sợ hãi, không biết nên làm thế nào.
Ngay cả Lâm Mộc Thanh cũng bị dọa sợ từ lâu. Cô bỗng nhiên phát hiện ra, Lâm Vân bây giờ đã không còn Lâm Vân mà cô từng biết nữa.
“Chủ tịch Lâm!”
Chủ tịch Doãn và tất cả ông chủ đều đồng loạt cúi người chào Lâm Vân.
Yên tĩnh!
Giờ phút này, bầu không khí rơi vào yên tĩnh chết chóc.
Tất cả những người có mặt ở đây đều nhìn chằm chằm vào thanh niên đang được đám người chủ tịch Doãn cúi chào bằng ánh mắt vô cùng kinh ngạc, sợ hãi, e ngại, tuyệt vọng.
Bọn họ không thể nào ngờ, người thanh niên trẻ tuổi này có năng lượng kinh khủng đến mức có thể khiến cho toàn bộ người trong giới kinh doanh ở thành phố Bảo Thạnh phải cúi đầu trước mặt anh.
“Chủ tịch Doãn, các người thật là có lòng.”
Lâm Vân trả lời một cách hời hợt, dường như đối mặt với anh không phải là nhóm những nhà lãnh đạo các doanh nghiệp lớn mà chỉ là những người bình thường nhỏ bé mà thôi.
Phải biết rằng, lúc ông Lâm nhìn thấy đám người chủ tịch Doãn thì ông cũng đã đứng ngồi không yên, trong khi đó Lâm Vân lại có thể bình tĩnh đối mặt với đám người chủ tịch Doãn như thế này.
Ngay cả ông Lâm cũng tự cảm thấy mình không thể có được khí thế như vậy.
“Chủ tịch Lâm, tôi mang mọi người đến chúc thọ ông nội cậu.”
Chủ tịch Doãn cười tủm tỉm nói.
Sau khi chủ tịch Doãn nói xong thì dắt đám ông chủ lớn đi vào trong nhà lớn.
Lâm Vân quay đầu nhìn đám anh em chung quanh, bọn họ đều cúi đầu, sợ hãi không dám nhìn Lâm Vân.
Trong nhà lớn.
Lúc này ông Lâm đã đứng dậy, rời khỏi chỗ ngồi, đích thân tiến lên chào hỏi.
Đối mặt với những ông chủ lớn trong giới kinh doanh ở thành phố Bảo Thạnh, và chủ tịch Doãn đức cao vọng trọng của hội doanh nhân thành phố Bảo Thạnh, ngay cả ông Lâm cũng không dám tự cao khoe mẽ chút nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT