“Giới kinh doanh ở huyện Kiến Nghiệp có sự ảnh hưởng của ông nội tôi và cha tôi nên người trong giới kinh doanh ở huyện Kiến Nghiệp ai mà dám không đến chứ? Còn người làm quan ở huyện Kiến Nghiệp này có bác cả tôi, nên nhất định cũng sẽ có rất nhiều người trong giới chính trị đến.” Lâm Hải Quang kiêu ngạo nói.
“Đúng vậy, bác cả và bác hai đều vô cùng tài giỏi.” Đám con cháu cũng rối rít phụ họa theo.
Lâm Hải Quang nhìn về phía Lâm Vân.
“Lâm Vân thì sao? Cha cậu là người đứng thứ ba trong nhà. Ông ấy đã chết vậy thì cậu chính là đại diện, không biết cậu có thể mời được bao nhiêu người?” Lâm Hải Quang vừa cười vừa nói.
“Một mình tôi đến là đủ rồi, thân phận của tôi đã vượt qua tất cả những người mà anh mời rồi.” Lâm Vân hời hợt nói.
“Ha ha, rõ ràng là cậu không mời được người nào cả, còn dám ở đây mạnh miệng. Cậu có thể vượt qua tất cả mọi người sao? Vậy sao cậu không lên Trời luôn đi?” Lâm Hải Quang cười ha ha.
Những người trẻ khác của nhà họ Lâm cũng cười theo.
Lâm Vân cười lạnh, không nói gì nữa.
“Đúng rồi Lâm Vân, tiệc mựng thọ của ông nội mà cậu không chuẩn bị món quà nào sao? Tôi thấy cậu nghèo như thế, dù có chuẩn bị quà chắc cũng không có thứ gì tốt nhỉ?” Lâm Hải Quang vừa cười vừa nói.
“Anh yên tâm, nhất định sẽ không thua anh đâu.” Lâm Vân lạnh giọng nói.
Cửa lớn nhà họ Lâm.
“Ông chủ Hoàng của công ty thực phẩm Huyền Mỹ huyện Khang Trang, ông chủ Khương của công ty mỹ phẩm huyện Khang Trang đến.”
Tiếng mở cổng vừa vang lên thì mấy người đàn ông mặc vest xuất hiện.
“Chà chà, mấy ông chủ của huyện Khang Trang đã đến rồi.” Đám người trẻ lại tiếp tục thảo luận.
“Đây là người mà cha tôi đã mời đến đấy.” Lâm Hải Quang vô cùng đắc ý.
Quả nhiên, cha của Lâm Hải Quang, cũng chính là bác hai dùng thân phận chủ nhà đi đến đón tiếp.
“Xin chào ông chủ Hoàng, ông chủ Khương! Hai người không ngại đường xa đến đây khiến gia đình chúng tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh.” Bác hai tươi cười đi lên đón khách.
“Sao tổng giám đốc Lâm lại nói thế, mừng thọ tám mươi tuổi của ông Lâm sao chúng tôi có thể không đến được.” Hai ông chủ đáp lại.
“Mời hai người đi theo tôi vào trong.”
Bác hai dẫn mấy người bọn họ đi vào trong nhà lớn, đi đến chúc thọ ông Lâm.
Sau đó đám ông chủ từ khắp nơi ùn ùn kéo đến.
“Ông chủ Trương của công ty dệt huyện Kiến Nghiệp.”
“Ông chủ Khang của công ty ẩm thực Lăng Quang huyện Kiến Nghiệp.”
“Huyện Kiến Nghiệp…”
Trong phút chốc, toàn bộ khu nhà của nhà họ Lâm trở nên ồn ào náo nhiệt, khách đến chật cả sân.
Khách đến dự hầu hết đều là do bác cả, bác hai, cô lớn, cô hai mời. Người thuộc tầng lớp xã hội nào cũng có, đều là những người có địa vị cao.
Dù sao ông Lâm cũng không tham gia vào chuyện mời khách, đều để lại cho con cháu sắp xếp.
Đương nhiên những vị khách này đến tham dự đều vì thể diện của ông Lâm.
“Lâm Vân, sao không thấy khách cậu mời đâu cả vậy?” Lâm Hải Quang vừa cười vừa nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT