Chương 737

Họ đều là hậu bối của nhà họ Lâm, đương nhiên là không thể có tư cách hội viên của câu lạc bộ bắn súng này.

“Anh là hội viên đấy, anh anh làm cho. Anh, anh nghĩ cách giúp mọi người thử xem?” Lâm Hải Quang chỉ về phía Lâm Hải Huy.

“Không sao đâu, anh có quen với ông chủ ở đó, anh sẽ dẫn mọi người đi vào.” Lâm Hải Huy chậm rãi nói.

Lâm Hải Huy làm phó tổng của tập đoàn Lâm Thị, tương lai sẽ là người kế nghiệp tập đoàn, cho nên các mối quan hệ ở trong huyện Kiến Nghiệp cũng khá là vững chãi.

“Anh Lâm Hải Huy vạn tuế.”

Tất cả mọi người đều vui sướng hoan hô.

“Anh tôi trâu bò vậy đó.” Lâm Hải Quang cũng hả hê ca ngợi.

Khóe miệng Lâm Hải Huy cong lên, nở nụ cười, cực kỳ hưởng thụ sự hoan hô của mọi người.



“Mọi người lên xe đi, anh lái xe đi trước dẫn đường.” Lâm Hải Huy nói.

Ngay sau đó Lâm Hải Huy nhìn về phía Lâm Vân:

“Em họ Lâm Vân, cậu có xe không?”

Ở đây đều là con cháu nhà họ Lâm, mặc dù là dòng thứ nhưng họ vẫn có mấy chiếc BMW Audi mấy tỉ.

Lâm Hải Quang đang lái một chiếc Maserati bảy tỉ, còn Lâm Hải Huy thì lái chiếc Ferrari màu đỏ mười tỉ rưỡi.

“Lâm Vân, cậu chê sản nghiệp của nhà họ Lâm chúng ta nhỏ quá, chứng tỏ cậu kinh khủng lắm mà, có tiền lắm phải không? Xe của cậu đâu, chắc còn kinh hơn xe của bọn tôi chứ nhỉ?” Lâm Hải Quang giễu cợt.

“Nếu nói về giá cả thì đúng là xe của tôi đắt hơn xe mấy người.” Lâm Vân thản nhiên đáp.

“Thật sau? Ở đâu thế? Lấy ra cho chúng tôi xem thử?” Lâm Hải Quang ồn ào nói.

“Xe tôi hiện không có ở đây.” Lâm Vân trả lời.

Lâm Vân lái chiếc siêu xe Lamborghini.



Nhưng mà Thạch Hàn đã lái nó đi tới Lương Sơn tìm vàng nên hiện tại nó không có ở đây.

“Không ở đây à? Haha, lời nói dối của cậu vụng về thật đấy, cậu tưởng bọn tôi ngốc à. Ai mà tin chuyện hoang đường này chứ?” Lâm Hải Quang giễu cợt nói.

Mấy người trẻ tuổi bên cạnh cũng cười nhạo không thôi, hiển nhiên là không ai tin vào Lâm Vân cả.

“Tôi chỉ nói thật thôi, còn mấy người tin hay không là quyền của mọi người.” Lâm Vân trả lời đúng mực.

“Ôi trời, còn giả vờ giả vịt, lộ đuôi sói cả rồi.” Lâm Hải Quang khinh thường nói.

“Được rồi, bớt tranh cãi đi.” Lâm Mộc Thanh lên tiếng hòa giải.

“Lâm Vân, em đi xe với chị đi.” Lâm Mộc Thanh quay đầu lại nói với Lâm Vân.

Cứ vậy, Lâm Vân lên xe của Lâm Mộc Thanh, dưới sự hướng dẫn của Lâm Hải Huy, mọi người đi về câu lạc bộ bắn súng.

Trong xe.

“Lâm Vân à, nói thế nào đi nữa, ông nội cho em tiền thì em nên nhận lấy chứ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play