“Nếu như bọn họ đổi cách khác thì sao? Ví dụ như lúc anh đang ngủ, bọn họ trực tiếp dùng cần cẩu lớn cưỡng chế dỡ bỏ nhà của anh thì làm sao? Mẹ của anh cũng đang ở trong nhà, điều này vô cùng nguy hiểm đến sự an toàn của mẹ anh và cả anh.”
“Cái này…” Độc Nha có chút ngập ngừng.
“Theo như tôi được biết, anh ruột của Tổng giám đốc Tập đoàn Lâm Thị là bí thư của huyện Kiến Nghiệp. Nếu anh cứ đánh bị thương người thế này, bọn họ rất có thể sẽ điều động cảnh sát đặc nhiệm. Nếu như anh đối đầu với cảnh sát đặc nhiệm, cũng như anh đang đối đầu với cả nước.”
Độc Nha cúi đầu, những đạo lý này, đương nhiên anh ta rất rõ.
“Hay là anh đi theo tôi đi. Đến thành phố Bảo Thạnh với tôi, tôi cho anh một căn nhà, giúp anh thu xếp ổn thỏa cho mẹ anh, tiền lương vẫn là 17 tỷ rưỡi, không đổi.” Lâm Vân nói.
“Chủ tịch Lâm, ý tốt của anh tôi nhận trong lòng được rồi.” Độc Nha lắc lắc đầu, từ chối lời đề nghị của Lâm Vân.
Độc Nha có thể cảm nhận được thành ý của Lâm Vân, nhưng anh ta vẫn kiên trì với suy nghĩ của riêng mình.
“Haiz… mấy người tập võ các anh, đều cố chấp như vậy.” Lâm Vân bất lực lắc lắc đầu.
Lâm Vân đã nói đến mức này rồi mà Độc Nha vẫn không chịu thì Lâm Vân cũng hết cách.
“Cố chấp? Có lẽ nhỉ, nếu không phải lúc đầu tôi cố chấp thì e là tôi đã sớm thuận lợi tốt nghiệp trường thợ săn rồi.” Độc Nha nở một nụ cười đau khổ.
Lính đặc chủng tham gia học trường thợ săn có hai loại kết quả, một loại là bị đào thải, loại còn lại thì tốt nghiệp thuận lợi.
Những người lính đặc chủng tốt nghiệp thuận lợi mới có thể có được vinh quang tối cao và tương lai tươi sáng. Còn về những lính đặc chủng bị đào thải, thì cho dù vì bất cứ nguyên nhân gì đều được chỉ định không được hưởng vinh dự.
“Độc Nha, đây là danh thiếp của tôi. Điều kiện của tôi không đổi, nếu như anh thay đổi ý định thì có gọi điện cho tôi bất cứ lúc nào.” Lâm Vân đưa một tấm danh thiếp cho Độc Nha.
Độc Nha nhận lấy danh thiếp.
“Được rồi, chúng tôi không làm phiền anh nữa.” Lâm Vân đứng dậy đi ra ngoài.
Độc Nha tiễn Lâm Vân đến trước cửa.
Vào lúc Lâm Vân đang chuẩn bị bước ra khỏi cửa, thì đột nhiên anh dừng lại, sau đó quay đầu lại nhìn Độc Nha, nói:
“Độc Nha, nếu như tôi giúp anh bảo vệ căn nhà này, thì anh đi theo tôi nhé, thế nào?”
“Chủ tịch Lâm, nếu như ngôi nhà này của tôi không dỡ bỏ, thì cả công trình cải tạo lại làng đô thị này sẽ không có cách nào bắt đầu công việc được.”
Độc Nha tiếp tục nói:
“Mà công trình cải tạo làng đô thị lại một dự án lớn vô cùng quan trọng, kiếm được rất nhiều tiền. Có thể nói muốn bảo vệ căn nhà của tôi là một chuyện hoàn toàn không có khả năng.”
“Mọi việc đều có khả năng, chỉ cần anh trả lời tôi, nếu như tôi giúp anh giữ lại căn nhà này, thì sau này anh có đi theo tôi không?” Lâm Vân nở nụ cười.
“Chủ tịch Lâm, nếu như anh thật sự có thể giúp tôi giữ lại căn nhà này, thì Độc Nha tôi cả đời này đi theo anh!” Độc Nha nói một cách nghiêm túc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT