Quan niệm của Lâm Vân và Huỳnh Gia Đông không giống nhau, nên không thể giao tiếp được.
Lâm Vân hiểu rõ rằng đêm hôm trước Huỳnh Gia Đông cảnh cáo anh phải tránh xa em gái anh ta ra, là bởi vì anh ta coi thường Lâm Vân chỉ là một nhân viên vệ sinh.
Còn bây giờ anh ta lại nói giơ hai tay tán thành, đó là bởi vì anh ta biết được thân phận của Lâm Vân.
Tất cả mọi thứ cũng chỉ vì thân phận không giống nhau.
Lâm Vân tiếp tục đi về phía trước, đi đến trước mặt Huỳnh Tuệ Mẫn.
“Huỳnh Tuệ Mẫn
Lâm Vân chủ động tươi cười chào hỏi cô ấy.
“Lâm Vân, anh…anh lại là cháu trai của chủ tịch Thành, tôi đúng thật không ngờ được.” Vẻ kinh ngạc trong mắt Huỳnh Tuệ Mẫn đến bây giờ vẫn còn chưa biến mất.
Đối với một gia đình nghèo khó như Huỳnh Tuệ Mẫn, dù cho đó là người giàu có nhất trong thị trấn, thì trong mắt họ đó đã là một nhân vật vô cùng vô cùng lợi hại rồi.
Còn Lâm Vân lại là cháu trai của người giàu có nhất trong ba tỉnh Tây Nam.
Một nhân vật lớn như vậy, Huỳnh Tuệ Mẫn trước đó dù có nằm mơ cũng sẽ không ngờ là sẽ gặp được, huống chi là cùng nhau làm việc nữa.
“Tôi trà trộn vào công ty và giả làm nhân viên vệ sinh là để thu thập chứng cứ.
Khi tôi đóng giả làm nhân viên vệ sinh trong hai ngày này, tôi vẫn phải cảm ơn cô vì đã giúp đỡ tôi rất nhiều.
Lâm Vân mỉm cười nói.
Khi Lâm Vân nhiều lần bị Huỳnh Thiếu và chủ quản Trung đến gây khó dễ, đều là Huỳnh Tuệ Mẫn đứng ra giúp đỡ Lâm Vân.
Hơn nữa trong quá trình làm việc, Huỳnh Tuệ Mẫn cũng giúp đỡ Lâm Vân rất nhiều.
Những điều này Lâm Vân đều ghi nhớ ở trong lòng.
“Lâm Vân, so với chuyện anh giúp tôi, những chuyện tôi làm cũng chỉ là chuyện cỏn con mà thôi, số tiền mà tôi đã mượn anh, tôi sẽ cố gắng trả cho anh sớm nhất có thể” Huỳnh Tuệ Mẫn nghiêm túc nhìn Lâm Vân.
“Còn nhắc đến chuyện tiền nong nữa, bây giờ cô vẫn còn cho rằng tôi là người thiếu thốn đến mười bảy triệu năm trăm đó sao?” Lâm Vân cười nói.
Lâm Vân khựng lại một chút, lại tiếp tục nói.
“Huỳnh Tuệ Mẫn, tôi quyết định đề bạt cô lên chức quản lý hành chính của công ty.
“Quản lý hành chính? Lâm Vân, tôi còn nhiều điều không biết lắm, tôi…tôi cảm thấy mình không thể đảm nhiệm được, tôi vẫn nên tiếp tục làm nhân viên vệ sinh đi.
Huỳnh Tuệ Mẫn vội vàng nói.
“Cô không biết cũng không sao, tôi sẽ cho người dạy cho cô, lẽ nào cô muốn mãi mãi làm nhân viên vệ sinh sao? Lẽ nào cô không muốn làm cho mình lớn mạnh hơn sao? Lẽ nào cô không muốn kiếm nhiều tiền hơn cho gia đình một cuộc sống tốt hơn sao?” “Tôi muốn” Huỳnh Tuệ Mẫn dùng sức gật đầu.
Trong nhà Huỳnh Tuệ Mẫn thiếu tiền, nếu như trở thành quản lý, tiền lương đương nhiên sẽ cao hơn rất nhiều so với làm nhân viên vệ sinh.
Hơn nữa, tận đáy lòng Huỳnh Tuệ Mẫn cũng khát vọng mình có thể trở nên lớn mạnh hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT