Lâm Vân nghĩ tới sáng ngày hôm qua, khi anh vừa bắt đầu làm việc, Huỳnh Thiếu này đi không nhìn đường, không cẩn thận đá vào xô nước, kết quả còn đi trút giận lên người Lâm Vân, lúc đó cũng giống hệt như cảnh ông ta kiếm chuyện với Huỳnh Tuệ Mẫn bây giờ vậy.
“Cậu nhóc, cậu muốn lo chuyện bao đồng sao?” Huỳnh Thiếu quay đầu nhìn sang Lâm Vân.
Huỳnh Thiếu khinh thường nhìn Lâm Vân, cứ như là đang nhìn thứ thấp hèn nào đó vậy.
“Đúng vậy, tôi muốn lo chuyện bao đồng, ông tức giận cái gì thì cứ nhằm vào tôi, trút giận lên một cô gái thì hay họ gì” Lâm Vân bước tới trước mặt Huỳnh Thiếu.
Ngày hôm qua, khi Huỳnh Thiếu kiếm chuyện với Lâm Vân, chính là Huỳnh Tuệ Mẫn đã giúp đỡ Lâm Vân, hôm nay hãy để Lâm Vân giúp lại cô ấy đi.
“Được, cậu muốn lo chuyện bao đồng phải không?
Muốn làm anh hùng phải không? Vậy tôi sẽ để cho cậu làm”
Huỳnh Thiếu vừa nói vừa định giảng một cái tát vào mặt Lâm Vân..
“Bụp.”
Lâm Vân nhanh chóng nắm lấy tay của ông ta.
Xung quanh tụ tập lại rất nhiều nhân viên đang vây xem, khi bọn họ nhìn thấy Lâm Vân mặc quần áo của nhân viên vệ sinh, mà lại dám đi thách đấu với Huỳnh Thiếu, tất cả đều tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Nhân viên vệ sinh này không sợ chết sao? Còn dám đi thách đấu với Huỳnh Thiếu?”
“Đúng vậy, chỉ là một nhân viên vệ sinh, làm sao có thể chống lại Huỳnh Thiếu được? Đây không phải là đang tự tìm cái chết sao?”
Mặc dù mọi người đồng tình với Lâm Vân và Huỳnh Tuệ Mẫn, nhưng bọn họ cũng cảm thấy rằng Lâm Vân dám thách thức với Huỳnh Thiếu, đúng thật là không biết tự lượng sức mình.
Phạm Mạnh Cường nhân viên cũ đang đứng cách đó không xa, cũng sốt sắng nói:
“Thằng nhóc này sao lại hồ đồ như vậy, đắc tội đến ai thì cũng không được đắc tội với Huỳnh Thiếu mà, ông ta là con trai của tổng giám đốc Huỳnh đấy.”
Trong đại sảnh.
“Xin lỗi, ông còn không đủ tư cách đánh tôi.” Lâm Vân hất tay Huỳnh Thiếu ra.
“Không đủ tư cách? Vậy thì tôi sẽ sa thải cậu ngay bây giờ.” Huỳnh Thiếu lớn tiếng nói với Lâm Vân.
“Sa thải tôi sao? Cầu còn không được đấy?” Lâm Vân cười lạnh một tiếng.
Hiện tại nhiệm vụ của Lâm Vân đã hoàn thành, Lâm Vân cũng không cần thiết phải tiếp tục ở lại đây nữa.
“Bảo vệ, lôi thằng nhóc ranh này ra ngoài cho tôi.” Huỳnh Thiếu hét lớn.
“Không cần, tôi tự mình đi.” Lâm Vân xua tay.
Vốn dĩ Lâm Vân muốn trực tiếp tiết lộ thân phận của mình, nhưng sau khi nghĩ lại, nếu như bây giờ tiết lộ ra thân phận. Lỡ như trước ngày ông ngoại tới, thì Huỳnh Thiếu này giữa đêm bỏ trốn thì sao, vậy thì sẽ rất rắc rối.
Cho nên Lâm Vân vẫn là quyết định, hôm nay khoan hãy tính sổ với ông ta, về khoản nợ này cứ để đó, ngày mai mới là ngày giải quyết hết tất cả với ông ta.
Lâm Vân nhìn qua Huỳnh Tuệ Mẫn bên cạnh.
“Lâm Vân.”
Huỳnh Tuệ Mẫn sốt sắng nhìn Lâm Vân, Lâm Vân bởi vì bảo vệ cô ấy mà bị đuổi việc rồi, trong lòng Huỳnh Tuệ Mẫn tất nhiên cảm thấy có lỗi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT