Vân cũng không nhớ được làm sao mình lại ngủ trên giường như thế.
Điều quan trọng nhất là thế mà anh lại phát sinh quan hệ với Phạm Minh Tú vào khi say rượu?
Mặc dù Lâm Vân không có cảm giác hay ký ức nào cả, nhưng trên ga trải giường đã có vết máu.
Nếu như anh đã cùng Phạm Minh Tú phát sinh ra quan hệ rồi, nếu như chuyện này đã không thể thay đổi được nữa, Lâm Vân chắc chắn không muốn phải phụ lòng cô ấy.
Như Tuyết và Phạm Minh Tú, anh phải làm như thế nào?
Lâm Vân đều không muốn phải phụ lòng hai người này.
Mà nhất thời Lâm Vân cũng không nghĩ ra được phải làm như thế nào.
Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Vân không vui nỗi nữa.
“Anh yêu, anh đang suy nghĩ gì vậy” Phạm Minh Tú nhìn Lâm Vân.
Lâm Vân tức thì hồi phục lại tinh thần.
“Nếu anh có tâm sự gì thì hãy nói ra đi, là có chuyện gì hay là chuyện của công ty?” Phạm Minh Tú lộ ra một nụ cười quyến rũ.
“Ơ, ừ” Lâm Vân chỉ có thể gật đầu.
“Đúng rồi Minh Tú, em là giám đốc cao cấp trong công ty, lẽ nào không có chút chứng cứ nào sao?” Lâm Vân hỏi.
“Có thể là anh không biết, giám đốc tài chính của công ty chính là con trai của tổng giám đốc, hai cha con họ kiểm soát chặt chẽ hết tài chính và sổ sách của công ty, ngay cả là em cũng không có quyền tiếp xúc đến.” Phạm Minh Tú lắc đầu.
“Giám đốc tài chính, chính là con trai của tổng giảm đốc sao?” Lâm Vân kinh ngạc.
Lâm Vân nhớ đến hôm qua lúc mình làm việc, giảm đốc tài chính đi ngang qua trước mặt anh, rõ ràng là bản thân ông ta tự mình không cẩn thận làm đổ thùng nước, mà lại đi trút giận với Lâm Vân.
“Nói đi nói lại ông ta là con trai của tổng giám đốc, hèn gì ông ta lại hống hách càn quấy đến như vậy.” Lâm Vân híp mắt lại lẩm bẩm nói,
Lúc này, Phạm Minh Tú nói: “Về chuyện công ty, em vừa nghĩ ra được một cách, anh có muốn nghe không.” “Ồ? Em có cách gì nào?” Lâm Vân tò mò hỏi.
Phạm Minh Tú ghé sát tại Lâm Vân nhỏ giọng nói: “Cách làm rất đơn giản, em tìm một lý do để dụ giám đốc tài chính ra, anh lấy lý do là vào văn phòng của ông ta để dọn dẹp, sau đó tìm kiếm chứng cứ.
“Cách làm được đấy.” Lâm Vân gật đầu.
“Anh yêu, em thông minh chứ.”
Phạm Minh Tú vừa nói vừa hôn lên má Lâm Vân một cái.
Lâm Vân nhìn vẻ mặt hạnh phúc của Phạm Minh Tú, mũi anh chợt thấy chua xót.
Lúc nãy Lâm Vân vốn muốn thành thật với Phạm Minh Tú về chuyện thật ra mình đã có bạn gái.
Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng vui vẻ hạnh phúc của Phạm Minh Tủ lúc này, lời nói của Lâm Vân đến khóe môi, nhưng lại chỉ có thể nuốt trở lại.
Đúng lúc này, điện thoại của Lâm Vân đột nhiên vang “Linh linh linh, linh linh linh”
Điện thoại của Lâm Vân vang lên.
Khi Lâm Vân lấy điện thoại ra, nhìn thấy tên người gọi, cả người anh giật nảy mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT