“Mẹ nó, anh tổn thương đến Phạm Minh Tú, tôi đây còn chưa đi tìm anh tính sổ, anh lại không biết xấu hổ mà tìm đến tận cửa sao.”
Lâm Vân chĩa súng vào người đàn ông mặc tây phục, trong mắt lóe lên tia tức giận.
“Người anh em, cậu…cậu đừng kích động.
Tôi là người của nhà họ Đỗ bên thành phố Việt Hoàng, nếu như cậu dám động vào tôi, cậu tuyệt đối sẽ không có kết quả tốt” Người đàn ông mặc tây phục nói với sắc mặt tái xanh.
Lúc này Lâm Vân chỉ muốn một phát bắn chết anh ta.
Nhưng có vẻ như người đàn ông mặc tây phục này có lai lịch, nếu như bắn chết anh ta, có thể sẽ gây chấn động nhất định đến thành phố Việt Hoàng, đến lúc đó bản thân mình buộc phải tiết lộ thân phận mới giải quyết được.
Nếu phải như vậy, thì thân phận của mình có thể rất nhanh sẽ bị phát tán ra ngoài, lỡ như truyền đến tại tổng giám đốc chi nhánh Việt Hoàng của tập đoàn Tỉnh Xuyên, thể thì nhiệm vụ nội ứng của anh sẽ hoàn toàn bị thất bại.
Anh vẫn cần phải nhẫn nhịn.
tôi.” “Nếu không muốn chết, thì lập tức biến khỏi đây cho
Lâm Vân hét vào mặt người đàn ông mặc tây phục.
“Vâng vâng vâng”
Người đàn ông mặc tây phục thấy Lâm Vân có súng, anh ta nào dám chống lại, liền ngoan ngoãn dẫn theo người của mình lui ra khỏi căn phòng, còn không quên đóng cửa lại.
Sau khi những người này rời đi, Lâm Vân mới bỏ súng xuống.
“Minh Tú, cô không sao chứ, để tôi xem nào.” Lâm
Vân đi tới trước mặt Phạm Minh Tú.
“Lâm Vân.
Phạm Minh Tú liền ôm lấy Lâm Vân, bật khóc thành tiếng.
“Yên tâm đi, không sao rồi, có tôi ở đây, tuyệt đối sẽ không để tên khốn này tổn thương đến cô nữa đâu” Lâm Vân vỗ nhẹ lên bờ vai thơm của Phạm Minh Tú.
“Lâm Vân, cảm ơn cậu, cậu lại bảo vệ tôi thêm một lần nữa” Phạm Minh Tú nức nở nói.
Phạm Minh Tú đột nhiên phát hiện có Lâm Vân ở bên cạnh cô ấy, cô ấy liền cảm thấy rất an tâm.
“Minh Tú, mặc dù lúc nãy tôi không xử lý anh ta, nhưng cô hãy yên tâm, món nợ này tôi nhất định sẽ đòi lại cho cô.
Lâm Vân nghiêm túc nói.
“Lâm Vân, tại sao cậu lại có súng?” Phạm Minh Tú ngẩng đầu hỏi.
“Ơ, chuyện này.” Lâm Vân nhất thời cũng không biết nên giải thích như thế nào.
Phạm Minh Tú ngồi dậy, vòng tay qua cổ Lâm Vân, nghiêm túc nói: “Tôi bây giờ đã là người phụ nữ của cậu rồi, cậu phải thành thật nói cho tôi biết, không được phép nói dối tôi”
Lâm Vân suy nghĩ một chút, sau đó mở miệng nói: “Được rồi, thể tôi sẽ nói sự thật, tôi đến chi nhánh Việt Hoàng làm nhân viên vệ sinh, không hẳn là nhân viên vệ sinh thật sự, mà là…!do trụ sở chính của tập đoàn Tỉnh Xuyên cử đến để điều tra về vấn đề tham nhũng của chi nhánh Việt Hoàng”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT