Vì vậy, Lâm Vân sốt sắng hy vọng bản thân có thể nhanh chóng trở nên mạnh mẽ hơn, nhất định phải có đủ sức để khiến gia đình nhà họ Phạm đều phải kiêng nếu
Còn một điều nữa, là tiếp tục mở rộng bản thân quy tụ người tài, tuy bản thân Lâm Vân không biết võ công nhưng có thể chiêu mộ những người có bản lĩnh.
Mặc dù khả năng kinh doanh của chính bản thân Lâm Vân không đặc biệt mạnh, nhưng anh ta cũng có thể chiêu mộ một số nhân tài kinh doanh.
Sau khi tiễn ông nội đi, việc đầu tiên của Lâm Vân là vội vàng đến bệnh viện thăm Thạch Hàn và Lưu Ba.
Tục ngữ có câu, hoạn nạn gặp chân tình.
Đối mặt với sự nguy hiểm ngày hôm nay, Thạch Hàn và Lưu Ba đã hoàn toàn đứng về phía anh.
Thạch Hàn thì không cần nói nữa, Lâm Vân biết anh ta trung thành với mình như thế nào, Lâm Vân biết rằng Thạch Hàn có thể vì mình mà hi sinh cả mạng sống.
Nhưng tổng giám đốc Lưu Ba không giống với Thạch Hàn, anh ta chưa từng trải qua chuyện như thế này, khi bị súng chĩa vào mặt, sợ đến toát mồ hôi hột, nhưng vẫn có thể kiên định ủng hộ Lâm Vân.
Điều này khiến Lâm Vân hiểu ra được Lưu Ba là một người hoàn toàn đáng tin cậy để giao phó công việc.
Nếu sau này Lâm Vân kế thừa toàn bộ tập đoàn Tỉnh Xuyên, Lâm Vân nhất định sẽ thăng chức cho Lưu Ba lên tổng công ty.
Trong bệnh viện.
Lâm Vân trong phòng bệnh nhìn thấy Thạch Hàn, còn về phần Lưu Ba, lúc này đang trong phòng phẫu thuật để lấy đạn ra cho anh ta.
“Thạch Hàn, đây là cháo thịt nạc trứng mà tôi mua, cậu thích ăn cái này, nhân lúc còn nóng thì mau ăn đi.” Lâm Vân vừa nói vừa đặt một phần cháo thịt nạc trứng đã mua lên bàn.
“Haha, vẫn là cậu Vân hiểu tôi, vừa hay tôi cũng đang hơi đói.” Thạch Hàn cười cười, sau đó bưng chảo lên bắt đầu ăn.
“Đúng rồi, Thạch Hàn, vết thương của anh thế nào rồi?”
Lâm Vân hỏi..
“Không có gì, cơ và xương của tôi đều khỏe hơn người thường, viên đạn trực tiếp găm vào bắp thịt của tôi. Vừa mới lấy ra. Hôm nay tôi chuẩn bị xuất viện để có thể tiếp tục bảo vệ cậu.”
“Thạch Hàn, anh ở lại bệnh viện để dưỡng thương cho tôi! Đợi vết thương lành rồi hẵng nói!”
“Về chuyện bảo vệ tôi, thời gian này tôi sẽ để Bạch Hổ tạm thời thay anh. Tuy rằng anh ta không mạnh bằng anh, nhưng cũng quá đủ để bảo vệ tôi! Nhiệm vụ của anh trong khoảng thời gian này, chính là dưỡng thương!”
“Cái này.. được rồi, vậy thì tôi sẽ nghe lời cậu Vân.” Thạch Hàn cười và gật đầu.
Thạch Hàn biết rõ kỹ năng của Bạch Hổ.
“Đúng rồi, cậu Vân, mối thù này với Phạm Nhật Long …” Thạch Hàn nhìn Lâm Vân.
Hôm nay đã phải chịu thiệt rất lớn trong tay Phạm Nhật Long, Thạch Hàn biết rất rõ.
“Yên tâm đi, một ngày nào đó chúng ta nhất định sẽ trả mối thù này!” Lâm Vân nheo mắt, hung ác nói.
Lúc này, Lưu Ba, người vừa kết thúc ca mổ. Cũng đã được đẩy vào.
“Bác sĩ, anh ấy không có gì đáng ngại chứ?” Lâm Vân vội hỏi.
“Không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi một thời gian là được rồi .” Bác sĩ nói.