“Không sao, cậu không tin cũng rất bình thường, người nào không tin cũng rất bình thường, dù sao đây là quyền của mỗi người.
Cậu lại không lấy chuyện này ra châm chọc tôi, tất nhiên là tôi không có khả năng giận cậu rồi.” Lâm Vân cười nói.
Im lặng một lát, Lâm Vân tiếp tục nói: “Lý Minh Nguyệt, lúc học trung học cậu giúp tôi không ít, có một lần tôi không đóng nổi phí học thêm, cũng là cậu lén nộp giúp tôi, tôi đều ghi nhớ ở trong lòng, chưa bao giờ quên.” “Phí học thêm sao? Chắc chắn là cậu nhớ sai rồi, tôi không nộp phí học thêm giúp cậu.” Lý Minh Nguyệt vội vàng lắc đầu.
“Lý Minh Nguyệt, cậu đừng che giấu nữa, lúc ấy tôi tới hỏi giáo viên, giáo viên nói là cậu nộp giúp tôi.” Lâm Vân cười nói.
Lý Minh Nguyệt ngẩn ra: “Vậy mà giáo viên nói cho cậu biết sao? Tôi còn bảo thầy ấy giữ bí mật mà!”
Lâm Vân mỉm cười, anh biết lúc ấy Lý Minh Nguyệt không muốn để mình biết, là vì không muốn thương tổn tôn nghiêm và mặt mũi đàn ông của mình.
Chẳng những giúp anh, còn suy nghĩ thay anh nữa.
Chuyện này, Lâm Vân luôn ghi nhớ trong lòng.
“Lý Minh Nguyệt, cho dù thế nào, tôi vẫn phải cảm ơn cậu, số tiền mà lúc ấy cậu nộp thay tôi, tôi cũng nên trả lại cho cậu rồi.” Lâm Vân cười nói.
Ngay sau đó Lâm Vân lấy một tờ chi phiếu đã sớm chuẩn bị ra.
Ngoại trừ thù ra, anh còn nợ ân tình nữa.
Chuyện ân oán của mình, Lâm Vân tuyệt đối sẽ không quên.
Đối với ân tình, Lâm Vân tuyệt đối cũng sẽ không quên..
“Đây là chi phiếu ba tỷ rưỡi, cậu cầm lấy đi.” Lâm Vân đưa chi phiếu cho Lý Minh Nguyệt.
Uống nước nhớ nguồn, đối với người có ân với mình, Lâm Vân nhất định sẽ không quên, nhất định sẽ bảo đáp trăm ngàn lần.
“Ba tỷ rưỡi!”
Mấy bạn học xung quanh nhìn thấy Lâm Vân lấy chi phiếu ba tỷ rưỡi ra cho Lý Minh Nguyệt, đều lộ ra biểu cảm vô cùng khiếp sợ, đối với bọn họ mà nói đây tuyệt đối là số tiền lớn.
Bọn họ sắp hâm mộ muốn chết rồi.
Bọn họ thậm chí còn suy nghĩ, nếu lúc học trung học giúp đỡ Lâm Vân một lần, vậy mình đã phát đạt rồi, chỉ tiếc bọn họ chưa từng làm.
“Ba tỷ rưỡi sao?”
Ngay cả Lý Minh Nguyệt cũng che miệng, bị con số nhiều như vậy dọa sợ, cô ấy thậm chí không nghĩ tới, mình có thể có được nhiều tiền như thế.
“Lâm Vân, số tiền này…!Số tiền này nhiều lắm, lúc ấy tôi giúp cậu nộp ba trăm năm mươi nghìn, cho dù cậu muốn trả tôi, đưa tôi ba trăm năm mươi nghìn là được.
Lý Minh Nguyệt liên tục xua tay.
“Số tiền trả thừa, coi như là lãi đi.” Lâm Vân vừa nói, vừa nhét chi phiếu vào tay Lý Minh Nguyệt “Cho dù là lãi, cũng không nên nhiều như thế, hơn nữa khi đó tôi giúp cậu, không phải là muốn lấy lại.
Tôi thật sự không thể nhận lấy khoản tiền này, nếu không ngay cả tôi cũng coi thường mình”
Lý Minh Nguyệt vừa nói, vừa trả tiền vào tay Lâm Vân.
“Chuyện này…!Được rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT