Mai Tường Vân bước nhanh vào bên trong cô nhi viện Thanh Sơn.
“Chị Vân chị tới rồi.” Chung Huyền Anh nhìn thấy Mai
Tường Vân xong, lập tức vội vàng đi tới nghênh đón.
“Huyền Anh, nhìn thấy mọi người không sao, nhìn thấy cô nhi viện vẫn còn, chị thật sự rất vui.” Trên gương mặt Mai Tường Vân xuất hiện tươi cười.
“Cô nhi viện chẳng những vẫn còn, hơn nữa sau khi
Khương Hùng Dũng rời đi, còn bồi thường cho chúng ta mười bảy tỷ rưỡi nữa.” Chung Huyền Anh vui vẻ nói.
“Cái gì? Khương Hùng Dũng còn bồi thường mười bảy tỷ rưỡi? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra thế, Huyền Anh, em nhanh kể cho chị nghe đi.
Vẻ mặt Mai Tường Vân tò mò, cô ấy rất muốn biết rất cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà có thể khiến Khương Hùng Dũng cúi đầu rời đi, còn bồi thường tiền nữa? “Vẫn là do người tốt kia giúp đỡ, sau khi em gọi điện thoại cho anh ấy, anh ấy liên tới ngăn cản Khương Hùng Dũng, anh ấy thật sự rất lợi hại, gọi hơn một nghìn người tới, còn uy phong hơn cả Khương Hùng Dũng, ép Khương
Hùng Dũng phải cúi đầu trước.
Chung Huyền Anh lộ ra bộ dạng mê trai.
“Lại là anh ta à? Nói như vậy, anh ta lại giúp cô nhi viện Thanh Sơn chúng ta một ân tình lớn rồi?” Mai Tường Vân kinh ngạc nói.
“Đúng vậy, anh ấy là ân nhân rất lớn của cô nhi viện Thanh Sơn chúng ta.
Chung Huyền Anh cười nói.
“Đúng rồi, anh ta tên là gì, rốt cuộc anh ta là ai?” Mai Tường Vân hỏi, cô ấy rất muốn biết, vị ân nhân, người tốt này là ai.
“Anh ấy họ Lâm, tên Lâm…!
Chung Huyền Anh mới nói được một nửa, di động lại đột nhiên vang lên.
Chung Huyền Anh lấy điện thoại ra nhìn, là Lâm Vân gọi điện thoại tới.
“Chị Vân, vị ân nhân kia gọi điện thoại cho em rồi, em nghe điện thoại trước đã.” Chung Huyền Anh nói.
Ngay sau đó, Chung Huyền Anh nghe điện thoại.
“Huyền Anh, lúc này tôi đang ở trên đường tới cô nhị viện Thanh Sơn các cô, tôi có một tin tức tốt, muốn gặp mặt nói cho các cô nghe.
Trong điện thoại truyền ra giọng Lâm Vân.
“Anh sắp tới đây rồi sao? Được! Được!” Chung Huyền Anh vui sướng vội vàng gật đầu.
Sau khi cúp điện thoại.
“Chị Vân, người tốt bụng này đang trên đường tới đây, không phải là chị rất muốn biết anh ấy, rất muốn gặp anh ấy sao? Lát nữa chị có thể gặp được anh ấy.
Chung Huyền Anh cười nói.
“Vậy sao? Vậy chúng ta cùng ra cửa nghênh đón anh ta đi, chị nhất định phải nói cảm ơn anh ta.
Cảm ơn anh ta đã làm mọi việc vì cô nhi viện Thanh Sơn” Mai Tường Vân cười nói.
Đồng thời Mai Tường Vân cũng rất muốn biết, rốt cuộc người này là ai, lại có thể khiến Khương Hùng Dũng cúi đầu lùi bước.
Chung Huyền Anh dùng lực gật đầu.
Ngay sau đó, hai bọn họ đi tới cửa cô nhi viện Thanh Sơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT