Chương 404

Sau khi nói xong câu đó, người đàn ông trung niên mặc âu phục xoay người về hướng Khương Hùng Dũng.

Sau đó ông ta đi tới trước mặt Khương Hùng Dũng, Khương Hùng Dũng lập tức cười nịnh nọt cúi chào ông ta.

“Khương Hùng Dũng, bảo máy xúc của ông rút về đi, sau đó dẫn người cút khỏi đây.

Cậu ấy nói không sai, nếu chuyện này ầm ĩ lớn, người chịu thiệt nhất là ông.

Người đàn ông trung niên mặc âu phục nói.

“Nhưng mà…!Tuy Khương Hùng Dũng hiểu rõ đạo lý trong đó, nhưng ông ta vô cùng không cam lòng.

“Không có nhưng mà!” Sắc mặt người đàn ông trung niên mặc âu phục lập tức khó coi, giọng điệu cũng trở nên lạnh lùng..

Khương Hùng Dũng thấy sắc mặt người đàn ông trung niên mặc âu phục thay đổi, ông ta không dám nói gì thêm.

“Tôi sẽ bảo máy xúc rút về!” Khương Hùng Dũng chỉ có thể gật đầu.



Ngay sau đó, Khương Hùng Dũng dặn dò người bên cạnh đi gọi máy xúc lái trở về.

Rất nhanh, mười chiếc máy xúc rời khỏi cô nhi viện

Thanh Sơn.

“Khương Hùng Dũng, dẫn theo cả người của ông trở về đi! Sau này cũng đừng đánh chủ ý với mảnh đất này nữa.

Người đàn ông trung niên mặc âu phục nói.

“Tôi…!Bây giờ tôi sẽ đi ngay.

Tuy trong lòng Khương Hùng Dũng rất không cam lòng, nhưng không có biện pháp nào.

“Khoan đã!”

Lâm Vân lại gọi vương Hùng Dũng.

“Nhóc con, cậu muốn làm gì?” Ánh mắt Khương Hùng Dũng u oán nhìn về phía Lâm Vân.

“Ông phá cô nhi viện thành ra như vậy, không cho câu trả lời thỏa đáng đã muốn đi, ông cảm thấy thích hợp không?” Lâm Vân lạnh giọng nói.



“Cậu có ý gì?” Khương Hùng Dũng nhìn chằm chằm Lâm Vân.

“Ý của tôi rất đơn giản, trước khi đi phải bồi thường tiền.” Lâm Vân lạnh nhạt nói.

“Cậu…!Sắc mặt Khương Hùng Dũng lập tức trở nên xanh mét.

Hôm nay Khương Hùng Dũng tới đã thề phải phá dỡ cô nhi viện Thanh Sơn, hiện giờ ông ta đã thỏa hiệp, còn nguyện ý rời đi, vậy mà Lâm Vân còn muốn ông ta bồi thường tiền sao? “Lâm Vân, tôi đã thỏa hiệp rồi, cậu đừng có mà quá đáng” Khương Hùng Dũng hung dữ nói.

“Cái gì mà quá đáng? Phá cô nhi viện thành ra như vậy, đã muốn trực tiếp rời đi, vậy có phải là tôi tìm mấy máy xúc tới phá nhà ông, cũng không cần bồi thường tiền đúng không? Nếu là như vậy, tôi phá dỡ nhà người khác mà không bồi thường, không phải là thế giới này sẽ loạn sao?” “Ông nói xem tôi nói có đúng không, ông này” Lâm Vân mỉm cười nhìn người đàn ông trung niên mặc âu phục kia.

“Đúng vậy! Phá hoại tài sản của người khác, theo lý nên bồi thường”

Người đàn ông trung niên mặc âu phục chỉ có thể gượng cười gật đầu, nếu ông ta nói không đúng, như vậy ông ta sẽ gặp vấn đề vô cùng nghiêm trọng.

Ngay sau đó, người đàn ông trung niên mặc âu phục nhìn Khương Hùng Dũng nói: “Khương Hùng Dũng, làm hư hại tài sản của người khác, nên bồi thường theo giá

Cho dù Khương Hùng Dũng rất không cam lòng, đều không nguyện ý, nhưng chỉ có thể nói một chữ.

“Được!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play