Khương Hùng Dũng cười tiếp tục nói: “Các cậu chỉ có hai người, có thể tạo nên được sóng gió gì? Tôi cũng nói cho cậu biết, cô nhi viện Thanh Sơn, hôm nay tuyệt đối sẽ bị tôi san thành bình địa”
Lâm Vân nhìn lướt qua năm trăm người sau lưng Khương Hùng Dũng.
“Ông cho rằng, chỉ có mình ông mới gọi người được, tôi sẽ không gọi được sao?” Lâm Vân cười mỉa nói.
Đúng lúc này, tiếng còi xe bus vang lên.
Mọi người nhao nhao quay đầu lại, 20 chiếc xe bus lái tới, vô cùng uy phong lẫm liệt.
Trên xe bus viết sáu chữ rõ to “công ty vệ sĩ Tỉnh
Xuyên”.
“Là người của tên nhóc này!” Khương Hùng Dũng nhìn thấy chữ viết trên xe bus xong, lúc này sắc mặt thay đổi.
20 chiếc xe bus này không có ý giảm tốc độ, đám đàn em của Khương Hùng Dũng đâu dám chặn đường? Nhao nhao tránh ra, nhường ra một con đường.
20 chiếc xe bus này lái thẳng vào đây, để lại theo thứ
Ngay sau đó, cửa xe mở ra, một đám đàn ông mặc đồng phục vệ sĩ của Tỉnh Xuyên, theo thứ tự đi từ trong xe ra, sau đó nhanh chóng xếp thành hàng thẳng tắp.
Đứng đầu đúng là Trần Hạo và anh Long.
Nhìn kỹ, hai người bọn họ dẫn theo gần một nghìn người tới.
Sau khi xếp thành hàng hoàn tất.
“Anh Vân!”
Trần Hạo và anh Long cúi người chào Lâm Vân.
“Chào anh Vân!” “Chào anh Vân!” “Chào anh Vân!”
Một nghìn vệ sĩ, đều cúi đầu chào Lâm Vân theo nhịp, thanh thế rung trời.
Dưới khí thế khổng lồ như vậy, toàn bộ lập tức bị chấn nhiếp im lặng lại, chỉ có thể nghe thấy âm thanh máy xúc gào rú.
Cho dù là Khương Hùng Dũng, sắc mặt cũng hơi thay đổi, ông ta chỉ mang theo năm trăm người, mà người của Lâm Vân, riêng số lượng đã nghiền ép ông ta.
Chung Huyền Anh và viện trưởng đều bị dọa sợ che miệng, vẻ mặt khó mà tin.
Tuy bọn họ biết Lâm Vân là người có tiền, nhưng bọn họ tuyệt đối không ngờ tới, vậy mà Lâm Vân có thể gọi nhiều người như vậy.
Lúc này, bọn họ đột nhiên thấy được hi vọng.
Giữa sân.
“Khương Hùng Dũng, bây giờ tôi lại ra lệnh cho ông, lập tức dừng phá dỡ, nếu không đừng trách tôi không khách sáo.” Lâm Vân nhìn chằm chằm Khương Hùng Dũng, tuy giọng nói không to, nhưng vô cùng khí phách.
“Lâm Vân, cậu muốn so với tôi xem ai có thể gọi được nhiều người hơn à? Khương Hùng Dũng tôi ở thành phố Bảo Thạnh này mười mấy năm, tuyệt đối không phải lăn lộn uổng phí.
Một cuộc điện thoại của tôi, tùy tiện có thể gọi mấy nghìn người tới.” Khương Hùng Dũng hung dữ nói.
“Ông hỏi một đẳng trả lời một nẻo, ông đã không dừng phá dỡ, vậy đừng trách tôi không khách sáo” Lâm Vân lạnh giọng nói.
Ngay sau đó, Lâm Vân híp mắt vung tay lên.
“Các anh em, lên cho tôi! Bắt sống Khương Hùng Dũng, chỉ cần có người ngăn cản…!“Giết!”
Anh Long và Trần Hạo đi tới trước mặt Lâm Vân, nhỏ giọng nói: “Anh Vân, nếu ban ngày ban mặt ngang nhiên sống mái với nhau, chỉ sợ sẽ có ảnh hưởng lớn, thật sự gây ra động tĩnh lớn, chỉ sợ ngay cả ông Lê cũng không đè ép nổi..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT