Lâm Vân một nghìn lần, cha có gì mà không hài lòng.” “Con gái à, con thì biết gì chứ?” Tổng giám đốc Tô lắc đầu cười khổ.
Đúng vào lúc này, anh Giang đi đến.
“Cậu Lâm đâu?” Tổng giám đốc Tô lên tiếng hỏi.
“Bác Tô, thằng nhóc kia bị tôi dọa mấy câu, lập tức sợ hãi chạy đi.” Anh Giang làm ra vẻ thong dong.
Lời này của anh Giang, hiển nhiên là đang khoác lác.
Tổng giám đốc Tô cười mỉa, lắc đầu, lời này của Giang Vũ có thể lừa được người khác, nhưng không lừa được ông ta, bởi vì ông ta biết thân phận và bối cảnh của Lâm Vân, làm sao Lâm Vân có thể bị Giang Vũ dọa sợ?
Lúc này, anh Giang tiếp tục nói.
“Bác Tô, thằng nhóc này chỉ là một kẻ nghèo hèn, bác cần gì phải gọi cậu ta là cậu Lâm, quá đề cao cậu ta rồi.” Tổng giám đốc Tô vẫn lắc đầu như cũ: “Cậu Giang, cậu đắc tội với cậu ta, đây tuyệt đối sẽ sai lầm lớn nhất trong đời này của cậu, nhớ kỹ câu này của tôi” “Tổng giám đốc Tô, thẳng ranh này rất biết lừa người, chẳng lẽ bác cũng bị thằng nhóc này lừa?” Anh Giang nói.
“Được rồi, anh đi đi.” Tô Bảo Nhi xua tay với anh Giang, thậm chí còn chẳng nhìn anh ta.
“Nhưng Bảo Nhi, tôi còn chưa ăn tối đâu?” Anh Giang nói, hiển nhiên anh ta còn chưa muốn đi.
“Anh chưa ăn cơm, đó là chuyện của anh.” Tô Bảo Nhi vừa nói, vừa chạy lên lầu.
Anh Giang nhìn thấy Tô Bảo Nhi lạnh lùng với mình như thế, trong lòng anh ta nghĩ thầm.
“Bây giờ cô còn giả thanh cao với tôi, một ngày nào đó, tôi sẽ chơi nát cô!”
Một bên khác, sau khi Lâm Vân từ chỗ nhà Tô Bảo Nhi rời đi, anh trực tiếp lấy Lamborghini đi thẳng đến một biệt thự trong thành phố.
Lúc Lâm Vân đến biệt thự, ngoài cổng đã có một ông cụ tóc hoa râm đứng ở đó.
Ông cụ tóc hoa râm này chính là chủ tịch Doãn của hội doanh nhân thành phố Bảo Thạnh, trong buổi đấu giá lần trước, chủ tịch Doãn đã đến chào hỏi Lâm Vân, còn đưa danh thiếp cho Lâm Vân.
Trên đường đến đây, Lâm Vân đã liên lạc với chủ tịch Doãn.
Sau khi Lâm Vân xuống xe.
“Cậu chủ Lâm đến chơi nhà, thật đúng là rồng đến nhà tôm” Chủ tịch Doãn vội vàng tươi cười ra đón Lâm Vân.
“Chủ tịch Doãn, chào ông Lâm Vân bắt tay với chủ tịch Doãn.
Dưới sự dẫn đường nhiệt tình của Chủ tịch Doãn, Lâm Vân đi vào trong biệt thự của ông ta.
Phòng khách của biệt thự.
Chủ tịch Doãn sai người pha trà ngon nhất cho Lâm
Vân.
“Chủ tịch Doãn, hôm nay tôi đến tìm ông là có việc làm phiền ông giúp đỡ.
“Cậu chủ Lâm khách sáo, cậu có việc gì cứ nói ra, chỉ cần ông già này làm được, đương nhiên tôi sẽ giúp đỡ.
Chủ tịch Doãn cười nói, “Vậy tôi sẽ nói thẳng, tôi muốn nhờ ông giúp tôi mời tất cả người trong giới kinh doanh ở thành phố Bảo Thạnh, những người này phải có tổng tài sản từ ba trăm năm mươi tỷ trở lên, Lâm Vân tôi mời bọn họ một bữa cơm địa điểm là khách sạn Thanh Sơn, thời gian là trưa mai.
Lâm Vân nói..
“Chỉ là chuyện này thôi ư, không thành vấn đề!” Chủ tịch Doãn không chút nghĩ ngợi, lập tức đồng ý.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT