Sùng Cương cúi đầu, dùng hai tay đưa lại thẻ cho Lâm Vân.
Lúc này trong lòng Trùng Cương vẫn đang nỗi sóng gió, không ngờ răng Lâm Vân, một người bạn;học cũ mà cậu ta không xem ra gì, thực sự đã trở thành đại gial Dù không thể tin được Lâm Vân đã làm như thế nào, nhưng đây là sự thật không thể chối cãi.
Tắt nhiên, trong ho hắn ta rất lo lắng, sợ hãi, lo SỢ..
Lâm Vân nhận lầy thẻ, đồng thời nói: “Sùng Cương, nêu tôi nhớ không lầm, cậu vừa nói một câu ở đây, nêu tôi có thê mua một chiếc xe hơi có giá 755 triệu, thì cậu sẽ ăn một tấn phân, đúng không?”
Cơ mặt của Sùng Cương đột nhiên co giật, cậu ta thâm hỏi, không phải Lâm Vân thực sự muôn cậu ta thực hiện lời hứa của mình đâu nhỉ?
“Lâm… Lâm Vân, lúc đó mình chỉ đùa cho vui thôi.” Sùng Cương nặn ra một nụ cười khó coi.
“Thật sao? Vậy lúc nãy cậu như có như không chê nhạo tôi, còn muôn xem tôi bị cười nhạo, vậy đó là sao?
Không phải là cậu muôn nói cho tôi biệt, đó chỉ là đùa cho vui thôi chứ hả? Tôi không phải đồ ngốc!” Lâm Vân cười lạnh.
Sau khi nghe điều này, Sủng Cương sợ đến nỗi mặt biến sắc, cậu ta biết Lâm Vân có thể mua được một chiếc Rolls Royce, điều đó có nghĩa là cậu ấy đã trở nên rất giàu có, làm sao mà chọc nồi s.
Hơn nữa, nếu như Lâm Vân mua Lamborghini ở đây, chỉ cân là hội viên của cửa hàng, chỉ cần một câu nói của Lâm Vân, thì cậu ta sẽ bị đuôi việc.
“Lâm Vân, mình… mình sai rồi! Mình xin lôi cậu! Cậu hãy nghĩ tình bạn học của chúng ta mà tha thứ cho tôi đi!”
Sùng Cương kinh hoàng liên tục cầu xin.
“Xin lỗi, khi chúng ta học cùng lớp, tôi cũng không quen cậu, vì vậy đừng có nói chuyện tình nghĩa với tôi.” Lâm Vân cười lạnh.
Ngay sau đó, Lâm Vân nhìn giám độc: “Giám đốc, tôi không muốn nhìn thấy người này xuất hiện ở trước mặt tôi.
“Không thành vấn đề!” Giám đốc cười gật đâu.
Ngay sau đó, giám độc quay lại và hét vào mặt Sùng Cương: “Sùng Cương, tôi thông báo, cậu đã bị sa thải, hãy biên khỏi đây ngay lập tức!”
“Sa… sa thải?”
Khi Trùng Cương nghe được hai chữ này, trái tim bông nhiên rơi xuông vực sâu!
Sùng Cương khó khăn lắm mới tìm được công việc tốt này, cứ vậy mà xong rồi sao?
Lúc này, Trùng Cương rốt cuộc hồi hận, cậu ta đang nghĩ, nêu như lúc đầu không chọn chê nhạo Lâm Vân, mà đối xử nhiệt tình với Lâm Vân, thì sao lại ra nông nỗi như vậy chứ?
Giám đốc trực tiếp gọi cho nhân viên bảo vệ cách đó không xa và đuôi Sùng Cương ra ngoài.
Trong cửa hàng.
“Tiền đã chuyển xong, chiếc xe này có thê lái đi được chưa?” Lâm Vân nói với giám đốc.
“Ngài Lâm, chiếc xe vẫn còn một số thể tục cân làm. Chúng tôi sẽ giúp ngài hoàn tất thủ tục, sau khi làm xong thì mới có thể lái [email protected]Ệ được.
Sẽ mất khoảng một ngày.” Giám đốc cười nói.
“Được rồi, các ông làm xong thì đem qua cho tôi, tôi đi trước đây.” Lâm Vân nhẹ nhàng nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT