Hoàng Luân thấy Lâm Vân lảo đảo, làm sao có thể yên tâm để Lâm Vân đi vào nhà vệ sinh một mình, cho nên anh ta vội vàng đứng lên, đỡ lấy Lâm Vân.
Trong lối đi nhỏ ở quán karaoke Dương Cầm.
Bởi vì có men say, cho nên bước chân của Lâm Vân có hơi lảo đảo, không cẩn thận va vào một người phụ nữ trung niên xinh đẹp.
“Mắt mấy cậu bị mù à?” Người phụ nữ trung niên xinh đẹp này hung dữ trừng mắt nhìn Lâm Vân và Hoàng Luân.
“Xin lỗi bà, người anh em của tôi uống say” Hoàng Luân vội vàng xin lỗi người phụ nữ trung niên.
“Một câu xin lỗi là xong rồi à? Cậu có biết bộ trang phục này của tôi đắt cỡ nào không? Làm hỏng đồ của tôi, các cậu bồi thường nổi không?”
Người phụ nữ trung niên bày ra dáng vẻ phách lối, đúng lý không tha người.
“Thế nhưng chúng tôi đã nói xin lỗi rồi.” Hoàng Luân bất đắc dĩ nói.
“Xin lỗi có tác dụng gì à, nếu như xin lỗi hữu dụng, còn cần đến cảnh sát và luật pháp làm gì!” Người phụ nữ trung niên vênh vang đắc ý nói.
“Oe, oe!”
Đúng vào lúc này, Lâm Vân đột nhiên nôn mửa ra ngoài, trực tiếp nôn lên người phụ nữ trung niên xinh đẹp kia.
“Õi!”
Người phụ nữ trung niên hét to lên.
Vẻ mặt Hoàng Luân tràn đầy ngạc nhiên và bất đắc dĩ, anh ta cũng không nghĩ đến, Lâm Vân lại nôn vào lúc này.
“Cậu…!Cái đồ kiến hôi này, thế mà lại nôn lên người tôi, cậu biết tôi là ai không? Tôi chính là người phụ nữ của ông chủ quán karaoke này đấy, tôi nói cho các cậu biết, hôm nay các cậu chết chắc rồi!” Người phụ nữ trung niên hét ầm lên.
Bởi vì tiếng hét của người phụ nữ trung niên này quá chói tai, cho nên đội trưởng đội bảo vệ lập tức dẫn người chạy đến “Chị Mai, là chị à, đã xảy ra chuyện gì ư?”
Sau khi đội trưởng đội bảo vệ nhìn thấy người phụ nữ trung niên kia, anh ta vội vàng nở nụ cười với bà ta.
Bởi vì đội trưởng đội bảo vệ biết, người phụ nữ trung niên này là chị Mai, là tình nhân của ông chủ “Trương Thanh, cậu nhìn xem, thằng ranh con này lại dám nôn vào trên người tôi.
Người phụ nữ trung niên quát to.
Đội trưởng đội bảo vệ nhìn thoáng qua trên người bà ta, sau đó quay đầu nói với Lâm Vân và Hoàng Luân.
“Hai thằng ranh này, thế mà lại dám nôn lên người chị Mai.
Hôm nay hai cậu chết chắc rồi.” “Lâm Vân, chúng ta phải làm sao bây giờ?” Hoàng Luân lay Lâm Vân.
Hoàng Luân chưa từng trải qua loại chuyện này, anh ta không biết phải làm sao.
Lúc này Lâm Vân nôn xong, miễn cưỡng tỉnh táo hơn.
“À, xin lỗi nhé, như vậy đi, tôi bồi thường tiền” Lâm Vân nói.
“Nói cho cậu biết, hôm nay nếu như cậu không bồi thường đủ tiền, tuyệt đối đừng nghĩ đến chuyện thoải mái rời đi.”
Người phụ nữ trung niên lớn tiếng nói.
Dưới ánh mắt soi mói của người phụ nữ, Lâm Vân sờ vào túi quần của mình, cuối cùng lấy ra một tờ tiền một nghìn dúm đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT