Nhìn thấy dáng vẻ này của Như Tuyết, trong lòng Lâm Vân đau như dao cứa.
“Không làm phiền chủ tịch Lâm đưa tôi về nữa, tôi tự bắt xe về được, cảm ơn cậu, số tiền mà cậu đã giúp đỡ tôi, quãng đời còn lại, tôi sẽ từ từ trả lại cho cậu.”
Sau khi nói xong câu đó, Như Tuyết trực tiếp xuống xe.
“Như Tuyết!”
Lâm Vân gọi to một tiếng.
Thế nhưng Như Tuyết đã đóng cửa xe lại, Lâm Vân vội vàng cởi dây an toàn ra, mở cửa xe, đuổi theo Như Tuyết.
Sau khi xuống xe, Lâm Vân trực tiếp chạy đến một đầu đường gần chỗ ghế lái phụ.
Lúc này Như Tuyết đang ngồi xổm ở bên lề đường khóc nức nở, cô ấy cố gắng không khóc thành tiếng.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Như Tuyết, Lâm Vân có một loại xúc động muốn đi lên, ôm chặt Như Tuyết vào lòng.
Thế nhưng, sau cùng, Lâm Vân không làm như thế.
Trong lòng Lâm Vân thích Như Tuyết, đó là điều không thể nghi ngờ.
Nhưng Lâm Vân biết, mình đã cùng Tô Bảo Nhi phát sinh quan hệ, hơn nữa lại lấy đi lần đầu tiên của Tô Bảo Nhi, cho dù như thế nào, chính mình phải chịu trách nhiệm với Tô Bảo Nhi.
Nếu như hiện tại Lâm Vân đồng ý với Như Tuyết, như vậy anh là loại người gì chứ? “Như Tuyết, mọi việc không như cậu nghĩ đâu, tôi…! Tôi..” Lúc này, Lâm Vân muốn giải thích cho Như Tuyết, nhưng lại không biết nên giải thích như thế nào..
“Tôi…!Tôi cảm thấy, sau này chúng ta có thể làm bạn tốt” Cuối cùng Lâm Vân cũng nói ra những lời này.
Lúc này, Như Tuyết đã đứng dậy, vành mắt cô ấy đỏ ửng, nhìn rất đáng thương, khiến cho người ta sinh lòng thương tiếc.
Nhìn dáng vẻ này của Như Tuyết, trong lòng Lâm Vân càng thêm cảm thấy khó chịu.
“Lâm Vân, tôi không muốn cùng cậu làm bạn tốt, tôi cảm thấy sau này, chúng ta vẫn nên là người xa lạ thì hơn.
Sau khi nói xong câu đó, Như Tuyết chạy thẳng đến ven đường, bắt một chiếc xe taxi, sau đó ngồi vào trong xe.
“Như Tuyết!”
Lâm Vân chỉ có thể trơ mắt nhìn Như Tuyết đóng cửa xe lại, sau đó nhanh chóng rời đi.
Sau khi xe taxi biến mất khỏi tầm mắt của Lâm Vân, Lâm Vân chán nản ngồi vào trong xe, sau đấy gục đầu vào tay lái.
Một bên khác.
Như Tuyết ngồi bên trong xe taxi đã sớm khóc không thành tiếng.
Thật ra Như Tuyết thích Lâm Vân từ lâu rồi, hơn nữa từ trước đến nay, Lâm Vân vẫn luôn chăm sóc rất tốt cho cô ấy, khiến cô ấy cho rằng, Lâm Vân cũng thích cô ấy.
Nhưng cô ấy không nghĩ đến sẽ có kết ở như vậy.
Sau khi Lâm Vân về nhà, anh rất muốn gọi điện thoại chơ Như Tuyết, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.
Trong lòng Lâm Vân buồn bực, lập tức gọi điện cho Hoàng Luân, hẹn anh ta ra ngoài uống rượu với mình.
Chạng vạng tối.
Trong một căn phòng bao của quán karaoke Dương Câm.
“Hoàng Luân, nào, anh em chúng ta làm một ly
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT