Cơ mặt của Lâm Vân co giật liên hồi, đương. nhiên là Lâm Vân biệt cái tên này, Liễu Chí Trung chính là đại gia hàng đầu của ba tỉnh Tây Nam, danh tiêng trên cả nước không hề nhỏ, danh tiếng ở tỉnh này thì càng không cần phải nói!
Ở ba tỉnh Tây Nam, tập đoàn Hoa Đỉnh của Liễu Chí Trung hầu như đều phủ sóng khắp các thành phó, hơn nữa đều rất lớn, bao gồm ở thành phố Thanh Dương cũng có tập đoàn Hoa Đỉnh.
“Ông. . Ông đúng là Liễu Chí Trung, chủ Ých tập đoàn Hoa Đỉnh sao?”
Lâm Vân trừng lớn hai mắt nhìn Liễu Chí Trung.
Lâm Vân thực sự không thể tin được, ông ngoại của mình vậy mà là nhân vật lớn như thế này?
Đúng vậy, cháu ngoại!” Liễu Chí Trung mặt tươi cười tiên lên, muôn ôm lầy Lâm Vân.
Lâm Vân lại lúi về sau sau một bước.
“Nhiều năm như vậy, tại sao ông lại không đến nhận người thân? Ông giàu có như vậy, tại sao lại để cho mẹ tôi lại sống cực khổ như vậy?” Lâm Vân phẫn nộ mà chất ván.
Lâm Vân sống cực khổ thì không sao, nhưng mà ba anh chết sớm, mây năm nay một mình mẹ nuôi mình, trong lòng Lâm Vân biết rõ mẹ đã sông vất vả ra sao.
“Cháu ngoại, ông đã từng đưa rất nhiều tiền cho mẹ con, nhưng tính tình nó cứng rắn, chính là không cần, thậm chí không chịu để cho ô ông nhận cháu. Thực ra ông đã sớm muôn nhận cháu rồi, dù gì thì ông cũng chỉ GÓ, mình cháu là cháu ruột mà thôi!”
Liễu Chí Trung bát đắc dĩ nói.
“Mẹ, ông… Những gì ông nói đều là thật sự?” Lâm Vân nhìn về phía mẹ mình.
Mẹ anh gật gật đầu: “Ông ấy nói không sai, vôn dĩ cả đời này mẹ không muốn cho ông nhận con, nhưng mà hiện tại mẹ nghĩ thông suốt rồi, ân oán của đời trước,của chúng ta không nên làm liên lụy đến con. Để cho con có thể sống tốt hơn, mẹ cảm thấy nên để cho hai ông ‹ cháu nhận nhau, hy vọng con có thể nhìn nhận ông ấy.”
“Cháu ngoại ngoan, mấy năm nay cháu chịu khổ rồi, cháu yên tâm, ông ngoại nhất định sẽ bù đắp cho cháuÌ”
Liễu Chí Trung nói.
Ngay sau đó, Liễu Chí Trung lây ra một tắm thẻ ngân hàng, đưa cho Lâm Vân: “Cháu ngoại ngoan, trong thẻ này có một trãm triệu tiên tiêu vặt, cháu cứ cầm dùng đi, nêu không đủ thì lại kiếm ông ngoại ha!”
“Một… Một trăm triệu?”
Lâm Vân tay run run, sợ tới mức thiếu chút nữa không đứng vững.
Đối với Lâm Vân mà nói, đây đúng thực chính là một con sô không tưởng, Lâm Vân chưa đừng nghĩ mình sẽ có nhiều như vậy tiền, nhưng trong miệng Liễu Chí Trung lại ehỉ là tiền tiêu vặt mà thôi?
Liễu Chí Trung đương nhiên biết được suy nghĩ của Lâm Vân.
“Ha ha, một trăm triệu đối với ông ngoại con mà nói chính là chút tiền lẻ, có hiệu không?”
Liễu Chí Trung cười rồi đem thẻ nhét vào trong tay Lâm Vân, sau đó iếp tục nói: “Ngoài ra, chuyện làm ăn của ông ở thành phố Thanh Dương này cũng giao hết lại cho cháu.”
“Giao cho cháu? Cháu còn đang học đại học, huống chỉ… cháu cũng chưa từng làm ăn. “Lâm Vân buông tay nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT