Ngay sau đó, người đàn ông xăm hình hoa trên cánh tay chịu kích thích, vậy mà đột nhiên ngã ra sau, dán sát vào xe lăn, sau đó co giật kịch liệt, miệng đều sùi bọt trắng.
Con mẹ nó là bị dọa đến mức đột tử rồi.
“Anh Hùng! Anh Hùng!”.
Mấy đàn em phía sau người đàn ông xăm hình hoa trên tay vội vàng tiến lên véo tay anh ta, cùng với lay anh ta nữa.
“Chuyện này…!Rốt cuộc chuyện này là sao thế?”
Trần Hạo thấy chị Hoa, anh Long, cùng với người đàn ông xăm hình hoa trên tay có phản ứng kịch liệt như vậy, thì vô cùng nghi ngờ, anh ta không thể tưởng tượng được, rốt cuộc là đảm anh Long đã thấy gì.
Ngay cả Trần Ánh Tuyết cũng không nhịn được nói: “Rốt cuộc là bọn họ thấy gì khủng bố, mà ngay cả tên xấu xa kia cũng bị dọa sùi bọt mép rồi.”
Lâm Vân chỉ cười, sau đó nhìn về phía anh Long.
“Anh Long, bây giờ tin rồi chứ?” “Tôi…!Đương nhiên là tôi tin.
Cậu chủ Lâm, cậu gọi tôi là Hoàng Long được rồi, cậu đừng gọi tôi là anh Long!” Anh Long cười khan nói, thái độ cũng trở nên cung kính dị thường.
Nói đùa, người này không chỉ là chủ tịch công ty chỉ nhánh của tập đoàn Tỉnh Xuyên ở thành phố Bảo Thạnh.
khiến anh Long kiêng kị chính là, người này còn là cháu ngoại của Liễu Chí Trung.
Đây là cháu ngoại của người giàu nhất Tây Nam.
Đừng nói là thành phố Bảo Thạnh, phóng tầm mắt ra ba tỉnh Thay Nam, đều là đời thứ ba giàu có nhất, rất trâu bò.
Mà anh Long này thì sao? Chẳng qua chỉ là thủ lĩnh của đám lưu manh trong một khu vực nhỏ, khu phố ở thành phố Bảo Thạnh, cấp bậc thân phận địa vị này, tuyệt đối kém xa vạn dặm.
Một người nhà giàu số một, muốn bóp chết tên thủ lĩnh đám lưu manh ở khu vực nhỏ như anh Long, có thể nói là rất dễ dàng.
Mà anh ta, dám động vào Lâm Vân sao?
Tuyệt đối không dám, cho dù bây giờ anh ta có thể giết Lâm Vân, nhưng anh ta có thể nhận nổi việc bị ông cụ Lê trả thù sao? Tuyệt đối không nhận nổi,
Nếu không đắc tội nổi, ông ta chỉ có thể cúi đầu.
“Chuyện này…!Chuyện này…!
Trần Hạo thấy anh Long củi đầu với Lâm Vân, thậm chỉ gọi Làm Thiên là cậu chủ Lâm, trong lòng anh ta đã đẩy lên sóng to gió lớn,
Trong đầu Trần Hạo xuất hiện một ý nghĩ kinh hãi, chẳng lẽ Lâm Vân thật sự là chủ tịch của tập đoàn Tỉnh
Xuyên…!“Cậu chủ Lâm, chuyện hôm nay, hoàn toàn chỉ là hiểu lầm, quấy rầy nhã hứng của cậu chủ Lâm, tôi thật sự xin lỗi cậu, tôi sẽ lập tức dẫn người rời đi.” Anh Long liên tục nói.
Lâm Vân nâng ly rượu trên bàn lên, khẽ nhấp một ngụm, sau đó nhẹ nhàng bằng quơ nói: “Hiểu làm sao? Đây không phải là hiểu lầm, nếu không có tôi ở đây, hôm nay người anh em của tôi đã bị người của ông giết chết, trước khi đi, ông không cho tôi một công đạo à?” “Chuyện này.
Không biết cậu chủ Lâm muốn công đạo thế nào?” Anh Long lau mồ hỏi trên trần, hơi khẩn trường nói,
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT