“Tôi không tin Lâm Vân này có may mắn tốt như vậy, có thể tránh thoát được nhiều lần, ông đi điều tra thật kỹ cho tôi xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?” Khương
Hùng Dũng nghiến răng nghiến lợi nói.
“Được, tôi sẽ nghĩ cách đi thăm dò chuyện này.” Sau khi luật sư sợ hãi trả lời, lập tức rời khỏi căn phòng..
Trên đường đi tới quán bar, Lâm Vân nhận được điện thoại Tô Bảo Nhi gọi tới.
Lúc nhìn thấy tên Tô Bảo Nhi hiện trên màn hình, Lâm Vân mới nghĩ tới, mình từng đồng ý với cô ấy, chín giờ tối sẽ tới nhà cô ấy, giúp cô ấy giả làm bạn trai lần cuối.
Nhưng Lâm Vân nhìn đồng hồ, bây giờ đã là chín giờ rưỡi rồi, bởi vì chuyện lúc trước, trái lại Lâm Vân quên mất chuyện này.
Sau khi vừa nghe điện thoại.
“Lâm Vân, đã sắp chín giờ rưỡi rồi, sao anh còn chưa tới đây?” Trong điện thoại truyền ra giọng nói tức giận của Tô Bảo Nhi.
“Tô Bảo Nhi, trên đường tới tôi gặp phải tai nạn, mới rời khỏi bệnh viện, chỉ sợ hôm nay không tới được rồi.” Lâm Vân bất đắc dĩ nói.
Lâm Vân không nói dối, nếu mình không gặp chuyện không may, chắc chắn sẽ đi.
“Tai nạn sao? Anh… Anh không lừa người ta đấy chứ? Anh không bị thương đúng không? Anh ở bệnh viện nào thế?” Ở đầu bên kia điện thoại truyền tới giọng nói hơi quan tâm hỏi.
“Sao thế? Cô còn biết quan tâm tôi à?” Lâm Vân có vẻ hơi kinh ngạc.
“Anh đừng nghĩ nhiều quá. Nếu anh là vì tới chỗ tôi, mà xảy ra tai nạn trên đường, đương nhiên là tôi phải chịu trách nhiệm chuyện này rồi.” Tô Bảo Nhi nói.
Từ những lời này của Tô Bảo Nhi, Lâm Vân có thể thấy được, tuy bình thường Tô Bảo Nhi là một công chúa nhỏ bốc đồng điêu ngoa, nhưng trong lòng cô ấy rất lương thiện.
“Không cần, chỉ bị thương ngoài da mà thôi, nhưng hôm nay tôi chắc chắn không tới được nhà cô, nếu không thì ngày mai đi.” Lâm Vân nói.
“Anh… Không phải là anh dùng tai nạn để lừa tôi đấy chứ?” Trong điện thoại truyền ra giọng nói nghi ngờ của Tô Bảo Nhi.
“Tôi sẽ không lấy chuyện bị tai nạn ra gạt cô, cô thích tin thì tin, không tin thì thôi, ngày mai tôi sẽ tới nhà cô, đã đồng ý với cô rồi tôi chắc chắn sẽ thực hiện hứa hẹn.” Lâm Vân lạnh nhạt nói.
“Được rồi, tôi tắt máy đây.”
Sau khi nói xong, Lâm Vân liền cúp điện thoại.
Trong nhà của Tô Bảo Nhi.
“Tức chết rồi! Lại cúp điện thoại của mình.”
Tô Bảo Nhi thở hổn hển ném di động lên trên ghế sofa.
“Con gái, làm sao vậy? Chẳng lẽ cậu ấy không muốn tới?” Tổng giám đốc Tô vội vàng hỏi.
Tổng giám đốc Tô chẳng những biết thân phận thật của Lâm Vân, ông ta cũng biết Lâm Vân và Tô Bảo Nhi là giả vờ làm người yêu.
Chính là vì giả vờ, cho nên tổng giám đốc Tô luôn lo lắng Lâm Vân sẽ không tới.
“Không phải không tới, anh ta nói anh ta có việc, ngày mai sẽ tới ạ.” Tô Bảo Nhi chu miệng nói.
“Không sao! Chỉ cần cậu ấy đồng ý tới là được, ngày mai thì ngày mai.” Tổng giám đốc Tô cười nói, có vẻ rất vui.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT