Sau khi từ cục cảnh sát ra, Lâm Vân liền gọi xe, cùng Thạch Hàn đi tới bệnh viện hỏi xem Như Tuyết trước, vết thương của Như Tuyết đã được xử lý xong, chỉ cần nằm viện một ngày quan sát là được.
Còn lại chỉ là bắt hung thủy
Sau khi từ bệnh viện ra ngoài.
“Thạch Hàn, hôm nay thật sự cảm ơn anh, nếu không có anh, có khả năng là tôi sẽ gặp bất trắc rồi.” Lâm Vân vô cùng nghiêm túc nhìn Thạch Hàn.
Tuy bình thường Thạch Hàn rất lạnh lùng, nhưng vào lúc quan trọng, Lâm Vân phát hiện anh ta rất đáng tin
Đặc biệt là hôm nay, Thạch Hàn vì không để mình bị xe vận tải đâm trúng, vậy mà dùng xe của anh ta, thay Lâm Vân đỡ va chạm kia.
Anh ta đây là dùng sinh mệnh của mình, bảo vệ anh.
Điều này khiến Lâm Vân cảm thấy vô cùng xúc động, cảm động.
“Cậu chủ, nhiệm vụ của tôi là bảo vệ cậu, đây là chuyện tôi nên làm.
Không cần cảm ơn.” Thạch Hàn bình tĩnh nói.
“Như vậy đi Thạch Hàn, tôi mời anh đi uống hai ly, coi như là cảm ơn anh, thế nào?” Lâm Vân mỉm cười nói.
Lâm Vân cũng không biết nên cảm ơn Thạch Hàn thế nào, nhìn bộ dạng này của Thạch Hàn, hắn là không có hứng thú quá lớn đối với tiền bạc, hơn nữa ông ngoại chắc chắn cho anh ta đủ tiền.
Lâm Vân nghĩ một lát, cảm thấy nên mời anh ta đi uống rượu thì hơn.
“Uống rượu sao?” Thạch Hàn sửng sốt.
“Làm sao vậy? Có vấn đề gì à?” Lâm Vân nhìn Thạch Hàn hỏi.
“Uống rượu rất dễ hỏng việc.
Tôi đã không nhớ rõ lần trước mình uống rượu là khi nào rồi, thật có lỗi cậu chủ, tôi không thể tiếp nhận lời mời của cậu được.” Thạch Hàn bình tĩnh nói.
Nhìn bộ dạng của Thạch Hàn, trong lòng Lâm Vân đột nhiên có chút lo lắng.
Chính như danh xưng “Thạch Hàn” này, anh đã cảm thấy rất lạnh lùng cô đơn, Lâm Vân có thể tưởng tượng được, Thạch Hàn chắc chắn rất cô độc.
“Thạch Hàn, anh…!Anh cô độc không?” Lâm Vân không nhịn được hỏi ra vấn đề này.
Thạch Hàn ngẩng đầu, nhìn bầu trời nói: “Kẻ mạnh nhất định sẽ cô độc, tôi sớm đã quen với cô độc rồi.” “Được rồi, đi uống rượu với tôi, từ hôm nay trở đi, anh không cô độc, nếu anh không chê mà nói, sau này tôi sẽ là bạn của anh.” Lâm Vân trực tiếp kéo cánh tay của Thạch Hàn.
“Cậu chủ, cảm ơn ý tốt của cậu, nhưng tôi không thể nhận lời mời của cậu được” Thạch Hàn vẫn bình tĩnh từ chối.
“Được rồi! Anh không đi, tôi đi, anh phải bảo vệ tôi, anh phải luôn đi cùng tôi đúng không?” Sau khi Lâm Vân nói xong, lập tức vẫy một chiếc xe taxi.
Thạch Hàn không muốn đi uống rượu với mình, nhưng Lâm Vân có biện pháp khiến anh ta đi.
Kéo cửa ghế sau của xe taxi ra.
“Lên xe đi, xe của chúng ta đều bị đâm nát, nếu anh không lên xe, thì không có xe đi theo tôi đầu.
Nhỡ đầu lại có nguy hiểm, anh chưa chắc đã đuổi kịp tới đúng lúc.
Lâm Vân cười nói.
Thạch Hàn nghĩ một lát, vẫn ngồi vào bên trong xe.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT