“Cái gì? Cậu ta cậu ta cậu ta…!Cậu ta thật sự là chủ tịch của Tỉnh Xuyên sao?” Người phụ nữ trang điểm đậm trợn to mắt, giọng nói của cô ta vì sợ hãi, mà trở nên bén nhọn dị thường.
Trời ạ, người này thực sự là chủ tịch của Tỉnh Xuyên.
Lúc trước Lâm Vân nói mình là chủ tịch của Tỉnh Xuyên, bọn họ không tin, nhưng đến lúc này, giám đốc
Tưởng đã tự mình nói ra, bọn họ không tin cũng phải tin.
Ở trong mắt bọn họ, chủ tịch của tập đoàn Tỉnh Xuyên, tuyệt đối là nhân vật như thần.
Người phụ nữ trang điểm đậm nghĩ tới người mình vừa mới đắc tội, còn cười châm chọc, thật sự là chủ tịch của Tỉnh Xuyên, lòng cô ta lập tức rơi xuống tận địa ngục.
Bốn nhân viên bán hàng nghe thấy vậy, cũng bị dọa sợ ngã nhào xuống đất.
Trời ạ, vậy mà bọn họ cười nhạo chủ tịch của tập đoàn Tỉnh Xuyên sao?
Bọn họ không dám tưởng tượng hậu quả sẽ nghiêm trọng cỡ nào.
Người đàn ông trung niên muốn giúp Lâm Vân lúc trước, ông ta nghe thấy tin này cũng mơ hồ, người này thực sự là chủ tịch của tập đoàn Tỉnh Xuyên sao?
Đương nhiên, người khiếp sợ nhất vẫn là Như Tuyết.
Bởi vì tập đoàn Tỉnh Xuyên từng giúp Như Tuyết, còn có ơn rất lớn, cho nên Như Tuyết coi tập đoàn Tỉnh Xuyên là ân nhân.
“Cậu…!Cậu thực sự là chủ tịch của tập đoàn Tỉnh Xuyên sao?”
Như Tuyết mở to mắt, che kín miệng, trong đôi mắt tràn ngập vẻ khó tin.
Giữa cửa hàng.
Lâm Vân chậm rãi đi tới trước mặt người phụ nữ trang điểm đậm.
“Tôi nói tôi là chủ tịch của tập đoàn Tỉnh Xuyên, bây giờ cô tin chưa?” Lâm Vân giang hai tay, tuy giọng nói không to nhưng tràn ngập khí thế.
“Tôi tin! Tôi tin! Tôi tin!” Người phụ nữ trang điểm đậm liên tục gật đầu như gà con mổ thóc.
“Vậy mệnh tiện này của tôi, có phải không có giá trị bằng bộ quần áo này hay không?” Lâm Vân cười mỉa nói.
“Không không không! Lúc trước là tôi có mắt không tròng, mong chủ tịch tha cho tôi đi.
Người phụ nữ trang điểm đậm sợ tới mức quỳ trên đất.
Bốn nhân viên bán hàng ở bên cạnh, cũng vội vàng quỳ xuống đất.
Đám người phụ nữ trang điểm đậm biết rất rõ, với thân phân địa vị của Lâm Vân, bóp chết bọn họ còn đơn giản hơn bóp chết con kiến.
Lâm Vân cười khẩy nói: “Lúc trước tôi đã cho cô cơ hội, chỉ tiếc cô không biết quý trọng.
Cô chọc giận tôi, cô cho rằng có thể đi như vậy sao?”
Giám đốc Tưởng tiến lên nói: “Chủ tịch Lâm, nên xử lý thế nào, cậu cứ dặn dò đi.” “Ném mấy người mắt chó nhìn người thấp này ra khỏi quảng trường Tỉnh Xuyên cho tôi, cả đời không thể bước vào quảng trường Tỉnh Xuyên nửa bước” Lâm Vân híp mắt nói.
Dừng một lát, Lâm Vân lại bổ sung thêm: “Cũng đăng tư liệu cá nhân của bọn họ lên giới kinh doanh ở thành phố Bảo Thạnh, công ty nào dám thuê mấy người này, thì chống lại tập đoàn Tỉnh Xuyên chúng ta.
Hiểu chưa?” “Đã hiểu.
Giám đốc Tưởng gật đầu đáp.
“Cái gì?”
Người phụ nữ trang điểm đậm nghe bọn họ nói vậy, trên mặt lập tức lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT