“Cảm ơn các vị đã ủng hộ chúng tôi.” Cục trưởng Lý đứng dậy kính rượu trước tiên.
Một ly rượu kính xong.
“Cục trưởng Lý, tôi cảm thấy nên kính Khương Hùng Dũng một ly riêng, dù sao hôm nay ông ta đã cống hiến năm nghìn hai trăm năm mươi tỷ mà” Lâm Vân lạnh nhạt nói.
“Ha ha, được, tôi kính ông Khương một ly” Cục trưởng Lý chỉ có thể cười gượng.
Sắc mặt Khương Hùng Dũng âm trầm, ông ta nghĩ tới mình bị lừa năm nghìn hai trăm năm mươi tỷ, trái tim của ông ta đều đã rỉ máu.
Tuy mấy năm nay Khương Hùng Dũng buôn bán lời không ít tiền, nhưng năm nghìn hai trăm năm mươi tỷ này, cũng cần phải kiếm mấy năm mới kiếm lại được.
Nhưng đối mặt với cục trưởng Lý kính rượu, Khương
Hùng Dũng vẫn cố nở nụ cười.
Lúc hai người nâng lỵ, Lâm Vân lại cười nói: “Tốn năm nghìn hai trăm năm mươi tỷ mua hai mảnh đất chỉ có giá trị bảy trăm tỷ, có thể thấy được ông Khương thật lòng muốn cống hiến cho cục quản lý đất đai.
“Nhóc con, cậu!”
Khương Hùng Dũng ném ly lên bàn “keng” một tiếng, đồng thời trợn tròn mắt trừng Lâm Vân.
“Sao thế ông Khương, chuyện ông tốn năm nghìn hai trăm năm mươi tỷ mua hai mảnh đất, mọi người đều biết cả, ông còn sợ bị nói ra à?” Lâm Vân cười nói.
Cục trưởng Lý thấy thế, vội vàng chủ động hòa giải: “Hai vị đừng tranh cãi nữa, nào nào, tôi cũng kính hai vị một ly “Không thành vấn đề!”
Lâm Vân cười bưng ly rượu lên.
Tất nhiên là Khương Hùng Dũng không thể tỏ vẻ mình không khí phách, ông ta cũng bưng ly rượu lên.
Một ly rượu uống vào bụng.
“Lâm Vân, cậu đắc ý gì chứ? Buổi đấu giả lần này, tuy tôi tốn nhiều tiền hơn, nhưng tôi lấy được hai mảnh đất tốt hơn.
Khương Hùng Dũng kiêu ngạo nói.
Ở buổi đấu giá Khương Hùng Dũng đã kìm nén đầy bụng lửa giận, đương nhiên là bây giờ ông ta phải nghĩ biện pháp phản kích Lâm Vân, xả cục tức trong lòng ông ta.
Lâm Vân dựa vào ghế, ôm cánh tay cười nói: “Hai mảnh đất mà ông lấy được, quả thật khá được, nhưng so với mảnh đất số 1 ở khu bảo hộ tôi lấy được, hai mảnh đất kia của ông, căn bản không thể so sánh được, hoàn toàn là bỏ đi.” “Ha ha, vậy mà cậu còn có mặt mũi nói mảnh đất số 1 ở khu bảo hộ à? Cậu đúng là ngu ngốc, tiêu tiền mua một mảnh đất năm mươi năm sau mới có thể sử dụng, vậy mà cậu còn mặt mũi nói ra.” Khương Hùng Dũng cười châm chọc.
Đối với Khương Hùng Dũng mà nói, chuyện Lâm Vân dùng tiền mua mảnh đất số 1 ở khu bảo hộ, là chuyện duy nhất bây giờ ông ta có thể lấy ra cười nhạo Lâm Vân.
Mấy ông chủ bất động sản khác, cũng nhao nhao gật đâu.
“Đúng vậy, mảnh đất số 1 ở khu bảo hộ, tuy là mảnh đất vàng, nhưng khu bảo hộ này đã do tỉnh chỉ định, trong vòng năm mươi năm cấm khai phá, mua cũng không có tác dụng gì.”
Lâm Vân lại cười nói: “Ông Khương, tôi mua không phải là để đó không dùng, tôi chuẩn bị khai phá một trung tâm thương mại cao cấp nhất ở mảnh đất này, cộng thêm chung cư xa hoa, khiến nơi này trở thành nơi phồn hoa nhất thành phố Bảo Thạnh”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT