Thiệu Ngọc Minh kết luận rằng một thằng nhóc nghèo như Lâm Vân chưa bao giờ đến một nhà hàng đồ Tây cao cấp như vậy.
Vì vậy anh ta kết luận rằng Lâm Vân sẽ không biết gọi món, vì vậy anh ta cố ý yêu cầu Lâm Vân gọi món để khiến Lâm Vân mất mặt.
“Lafite năm 1982, trứng cá muối, cộng với ba phần bít tết chín bảy mươi phần trăm.” Lâm Vân nhẹ nhàng nói.
Lâm Vân từng là một thằng nhóc nghèo.
Tất nhiên là chưa ăn trứng cá muối, kể cả ở các nhà hàng phương Tây.
Tuy nhiên, chưa từng ăn không có nghĩa là không biết ăn, đúng không?
Trước đây Lâm Vân thích đọc tiểu thuyết, và anh đã từng thấy kiểu cbo này trong tiểu thuyết.
Ngay khi lời Lâm Vân nói ra, người phục vụ đột nhiên lộ vẻ kinh ngạc.
Khuôn mặt của Thiệu Ngọc Min càng trở nên khó nhìn hơn ngay lập tức.
Thiệu Ngọc Minh không ngờ Lâm Vân có thể dễ dàng gọi một bữa ăn theo set tinh tế và đắt tiền nhất.
“Thằng nhóc, mày có biết những thứ này đất thế nào không?” Thiệu Ngọc Minh nghiến răng
Thiệu Ngọc Minh biết rất rõ bữa ăn này là do anh ta sắp xếp, vì vậy anh ta phải trả tiền cho nó.
“Đương nhiên là tôi biết, đừng nói với tôi là anh không trả nổi bữa ăn này? Nếu không có trả được thì tôi trả cho anh cũng không thành vấn đề.” Lâm Vân cười nói. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Cơ mặt của Thiệu Ngọc Minh co giật và mặt anh ta tái xanh.
“Tao…!làm sao mà tao không trả nổi được! Bồi bàn, cứ mang đồ ra đi!” Thiệu Ngọc Minh nghiến răng nghiến lợi.
Mặc dù Thiệu Ngọc Minh rất đau lòng, sau bữa ăn này, anh ta đã mất một nửa chiếc Porsche Cayenne của mình.
Nhưng ở trước mặt Vương Mãn Linh, đương nhiên muốn thể diện, chỉ có thể nhịn.
Lúc đầu, Thiệu Ngọc Minh yêu cầu Lâm Vân gọi đồ ăn, anh ta muốn làm cho Lâm Vân xấu mặt, không ngờ lại gậy ông đập lưng ông.
Vương Mãn Linh không nhịn được mà che miệng và bật cười sau khi nhìn thấy bộ dạng đau đớn của Thiệu Ngọc Minh.
Lâm Vân cũng cười lạnh một tiếng.
Thiệu Ngọc Minh nghiến răng và quyết tâm phải khiến
Lâm Vân mất mặt.
Sau khi người phục vụ rời đi.
“Thằng nhãi.
Mày có biết cbo mày vừa đặt có biết giá bao nhiêu không? Vài trăm triệu thôi, tạo vẫn trả được! Thiệu Ngọc Minh vỗ ngực nói.
Thiệu Ngọc Minh mỉa mai: “Còn mày thì sao? Mày hoàn toàn không có khả năng chi trả nhiều tiền như vậy.
Mày thậm chí không thể trả tiền cho một bữa ăn khi mày đi ăn tối với Mãn Linh! Mày muốn Mãn Linh trả tiền sao? Mày sẽ không thể cho Mãn Linh hạnh phúc!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT