Cố Khinh Hàn vội vàng đứng lên, Thanh Phong trại này canh gác cũng thật
nghiêm, lúc này mới có thời gian một lát đã bị phát hiện.
Tâm tư còn chưa kịp xoay chuyển, lấy nữ tử trung niên kia cầm đầu, một mảnh người đen nghìn nghịt đi tới.
"Khốn kiếp, ngươi cho rằng Thanh Phong trại là nơi nào? Dĩ nhiên dám đơn phương một mình một ngựa xông tới, thời điểm ngươi tới chẳng lẽ chưa
từng hỏi thăm, hễ là vào Thanh Phong trại thì không có một người có thể
rời đi sao?"
Nhị đương gia đứng ở phía sau nữ tử trung niên, mắt lạnh lùng, sắc bén, trừng Cố Khinh Hàn.
Mà đại đương gia kia, cũng chính là nữ tử trung niên, chợt ôn nhu nhìn
Vệ Thanh Dương: "Phu nhân, ngươi đừng sợ, đợi giết nàng, chúng ta lại có thể bình bình an an sinh sống!"
Con ngươi ôn nhu biến đổi, trở nên quái đản, tàn nhẫn, trường thương
(ngọn giáo) cầm trong tay, mang theo kinh thiên động phách mạnh mẽ lao
tới.
Thân mình Cố Khinh Hàn động một cái, tránh đi một thương này, kéo tay Vệ Thanh Dương: "Đi!"
Tay phải tung ra một chưởng soàn soạt, tấn công về phía mọi người, mở ra một con đường.
Đại đương gia còn chưa có ra tay, nhị đương gia đã trực tiếp đuổi theo,
mở đầu chính là một loạt phi tiêu, Cố Khinh Hàn vội vàng buông tay, đẩy
Vệ Thanh Dương đến nơi an toàn.
Thân mình linh hoạt tránh trái tránh phải, lúc lên lúc xuống, tránh đi phi tiêu lá liễu liên hoàn này.
Nhìn phi tiêu lá liễu không gì cản được kia tấn công đến, Cố Khinh Hàn
buồn bực, dương tay tiếp được không ít phi tiêu lá liễu phóng tới, lật
tay bắn ngược trở về.
Lực độ kia, so với với nhị đương gia, hoàn toàn chỉ có hơn chứ không kém.
Phi tiêu lá liễu kia không tập trung đánh một chỗ, mà là phân tán ra, "vù" một cái, bắn về phía nhị đương gia.
Sau khi phi tiêu lá liễu bắn ra, động tác trên người không ngừng, một
cái quét ngang ngàn quân, trực tiếp quét ngang qua, tức khắc đá nhị
đương gia thật mạnh sang một bên, phun máu ba thước (1m), ngã xuống đất
không dậy nổi, ngay cả đại đương gia muốn cứu cũng không kịp.
Đại đương gia nhìn thấy muội muội nhà mình bị trọng thương, hai tròng mắt phun hỏa.
Múa trường thương một cái, một chiêu "ngạ hổ phác thực" (hổ đói vồ mồi) thổi quét mà ra.
Cố Khinh Hàn nhón mũi chân một cái, duỗi tay bắt lấy một gốc cây bên
cạnh sườn dốc, bám vào thân cây, thân thể xoay ngang quét qua.
Mọi người đều không nhìn thấy Cố Khinh Hàn là quét qua như thế nào, chỉ
nhìn thấy một thân ảnh không ngừng bùm bùm quét ngang, mạnh mẽ mà đi.
Đại gia đương, tuy rằng võ công thâm hậu, nhưng đời nào là đối thủ của
Cố Khinh Hàn, không cẩn thận một cái, bị đá một chân thật mạnh, thân
mình bay ra ngoài.
Đại đương gia cảm thấy mình bị Cố Khinh Hàn một chân đá ra ngoài, mặt
mũi không còn, hơn nữa còn bị mỹ mạo nam tử Vệ Thanh Dương này nhìn,
trong lòng càng thêm nghẹn khuất.
Bị ai nhìn đến đều có thể, nhưng mà không thể để vị mỹ nhân này nhìn thấy một mặt chật vật của mình như vậy.
Nếu có thể ở trước mặt mỹ nhân, đánh bại nữ nhân thối này, vậy mỹ nhân
có phải sẽ lau mắt mà nhìn y hay không? Thậm chí còn gả cho chính mình
đâu!
Nghĩ xong, một lần nữa cầm lấy trường thương, đem hết bản lĩnh giữ nhà
"hải để lao nguyệt" (mò trăng đáy biển), "thanh long bãi vĩ" (rồng xanh
vẫy đuôi) không ngừng đánh tới.
Chỉ tiếc, y có dồn hết khí lực như thế nào cũng với không động tới được da lông của Cố Khinh Hàn.
Nhị đương gia vừa thấy tỷ tỷ nhà mình chiêu chiêu ở vào thế hạ phong,
đáy lòng hung ác, chống thân mình bò lên, rút trường đao một cái, hướng
trên cổ Vệ Thanh Dương đè xuống.
"Dừng tay, lại không dừng tay, ta sẽ giết hắn!"
Một tiếng quát chói tai, hai người đang giao triền lập tức tách ra, Cố
Khinh Hàn còn chưa nói chuyện, đại đương gia đã vội vàng xua tay: "Muội
muội a, ngươi làm cái gì vậy, nhanh thả vị công tử này ra, chớ có làm
hắn bị thương!"
"Đại tỷ, ngươi chẳng lẽ nhìn không ra sao? Hai người bọn họ căn bản
chính là một đám, người nam nhân này, tuy rằng lớn lên xinh đẹp, nhưng
thông tin gì về hắn, tất cả chúng ta đều không biết!"
"Đại tỷ, ngươi cảm thấy người trong gia đình bình thường, lớn lên xinh
đẹp như vậy, có thể không náo loạn, trời sụp đất nứt sao? Ngươi nhìn
nhìn lại mụ đàn bà thối kia, võ công cao như vậy, khí phách toàn thân
tôn quý, nàng có thể là người thường sao? Người nam nhân này, chúng ta
căn bản là vô phúc hưởng thụ!"
Cố Khinh Hàn nghe được câu mụ đàn bà thối kia, sắc mặt nháy mắt tối sầm, con ngươi bắn ra một mạt hàn quang, bắn về phía nhị đương gia.
Tay cầm đại đao của nhị đương gia run lên, cái run này, trên tay không
vững một cái, trực tiếp ở trên cổ vô cùng mịn màng kia của Vệ Thanh
Dương rạch xuống một đường vết máu.
Đại đương gia nhìn thấy, đau lòng đến nỗi nước mắt đều sắp chảy ra:
"Muội muội a, muội muội a, ngươi cẩn thận một chút, đừng tổn thương đến
hắn, mau thả hắn ra, có việc gì chúng ta từ từ nói!"
"Đại tỷ, ngươi làm sao lại nghe không vào đâu?"
"Thả hắn!" Cố Khinh lạnh lùng nói.
"Có thể thả hắn, trừ khi ngươi tự sát ở chỗ này! Nếu không, chúng ta
cùng nhau đồng quy vu tận đi!" Nhị đương gia dứt lời, lôi kéo Vệ Thanh
Dương, hướng sát sườn dốc đứng.
Trong lòng Cố Khinh Hàn căng thẳng, sườn dốc này cao như vậy, hơn nữa
vách đá toàn bộ đều là trơn nhẵn, cỏ dại không mọc, nếu thật sự ngã
xuống, tuyệt đối không còn mạng để tồn tại.
"Muội muội, muội muội, các ngươi cẩn thận một chút, đừng lại lùi tiếp,
nơi đó là sườn dốc không đáy nha, các ngươi đều cẩn thận một chút, đại
tỷ không cần cưới hắn, chỉ cần các ngươi tốt, đều nhanh lại đây, lại đây a!"
"Đừng tới đây, ai cũng đừng tới đây, lại qua đây, ta giết hắn!"
"Được, được, được, ta không qua, ngươi đừng lại lùi ra sau!"
Nhị đương gia cười lạnh lùng, hung tợn nhìn Cố Khinh Hàn: "Thế nào? Muốn suy xét hay không? Chỉ cần ngươi ngửa cổ tự sát, ta sẽ thả hắn, hơn
nữa, thề vĩnh viễn đều sẽ không tìm hắn gây phiền toái!"
"A, ngươi không cảm thấy, điều kiện này của ngươi quá buồn cười sao?
Dùng tính mạng của hắn uy hiếp tính mạng của ta? Tính mạng của ta quý
giá hơn hắn nhiều, ngươi muốn giết thì giết đi, hắn ở trong mắt ta, cũng cùng lắm là người có cũng được mà không có cũng chẳng sao thôi!"
Cố Khinh Hàn buông tay, dựa vào một cây đại thụ, không sao cả cười cười.
Đại đương gia hung hăng trừng mắt, liếc nhìn Cố Khinh Hàn một cái.
Xoay người ôn nhu nhìn về phía Vệ Thanh Dương: "Ngươi thấy đấy, nữ nhân
này, căn bản không phải thật tình thực lòng đối tốt với ngươi, nếu người ngươi gả là ta, ta nhất định sẽ làm ngươi hạnh phúc, cả đời sủng ngươi, yêu ngươi, sẽ không để ngươi chịu nửa điểm ủy khuất!"
Vệ Thanh Dương rũ rũ mi, không nói.
Hai ngày qua, bệ hạ đối với y xác thật cũng không tệ lắm.
Đặc biệt là mới vừa nhìn thấy vẻ mặt phong trần mệt mỏi của nàng, trên mặt còn mọc một cái quầng thâm mắt thật lớn.
Làm đáy lòng y rung động một chút.
Nhưng mà trong giây lát vô tình như vậy, nói ra trần trụi.
Lại nghĩ đến đã từng làm những chuyện như vậy đối với y, cùng với trong
Quần Phương Quán ôm ấp, ôn nhu với nam tử áo xanh kia, cười trào phúng,
a, bệ hạ trước sau đều là bệ hạ, sao có thể thay đổi đâu, tất cả đều là y tự mình đa tình thôi!
Ngay tại thời điểm nhị đương gia cùng Vệ Thanh Dương thất thần, Cố Khinh Hàn bắn phi tiêu lá liễu cuối cùng trong tay ra ngoài, trực tiếp bắn
trúng ngực nàng ta.
Bởi vì nhị đương gia đứng gần sườn dốc, cho nên sau một bắn này, nhị đương gia trực tiếp rơi xuống vách núi.
Cố Khinh Hàn nhanh tay nhanh mắt, nhún mũi chân một cái, ở thời điểm nhị đương gia sắp kéo Vệ Thanh Dương xuống sườn dốc, Cố Khinh Hàn trực tiếp bắt lấy Vệ Thanh Dương.
Đại đương gia nhìn thấy muội muội nhà mình trúng phi tiêu, rơi xuống
sườn dốc, lửa giận cuồn cuộn bốc lên, xoay quyền đánh tới Cố Khinh Hàn.
Bộ dạng không muốn sống kia, không khỏi làm Cố Khinh Hàn tạm thời buông
Vệ Thanh Dương ra trước, cùng đại đương gia đánh qua lại.
Mà đúng lúc này, dưới vực sâu, một cái tay duỗi ra, bắt lấy mắt cá chân Vệ Thanh Dương, kéo xuống, kéo hắn xuống sườn dốc.
Thời điểm Cố Khinh Hàn đang cùng đại đương gia vật lộn, dư quang vừa vặn liếc đến cái móng vuốt này, đôi mắt trừng lớn, co rụt lại, khi muốn lên tiếng nhắc nhở, đã không kịp.
Theo Vệ Thanh Dương "a" một tiếng, rơi xuống sườn dốc, Cố Khinh Hàn không chút do dự thả người cũng nhảy xuống sườn dốc theo.
Dưới vách núi, Cố Khinh Hàn sử dụng thiên cân trụy*, rơi xuống rất nhanh, bắt lấy tay phải Vệ Thanh Dương.
(*Đây là môn công phu khi luyện thành có thể trụ tấn nâng vật nặng.
Luyện từ thế trung bình tấn, hai tay nâng vật nặng lên trời giống như
nâng tạ bằng các ngón tay. Môn này luyện ngón tay là chính gồm 3 ngón
tay: Ngón cái, ngón trỏ và ngón giữa)
Một cái tay khác, hướng trên vách đá sờ soạng.
Đáng tiếc, tốc độ rơi xuống quá nhanh, trên tay lại lôi kéo Vệ Thanh
Dương, vừa thấy đi xuống, nhị đương gia kia, còn thở gấp một hơi, gắt
gao bắt lấy mắt cá chân Vệ Thanh Dương.
Sườn dốc này rất cao, cao đến mức Cố Khinh Hàn cũng không biết rơi xuống bao nhiêu mét.
Chỉ biết trên tay một mảng đau đớn, máu tươi đầm đìa ứa ra, máu tươi kia chảy qua ống tay áo cô, chảy xuống thân thể của cô, nhuộm đẫm ống tay
áo cùng quần áo thành từng đóa huyết liên hoa (hoa sen máu).
Cứ việc trong tay vẫn luôn không ngừng sờ soạng tìm nơi có thể mượn lực, cứ việc trên tay bị đá loạn nhô lên cắt rách, vẫn không ngừng sờ soạng
như cũ, tìm kiếm điểm mượn lực.
Bởi vì cô biết, nếu không tìm thấy một điểm chống đỡ thân thể, cô cùng
Vệ Thanh Dương, từ nơi cao như vậy rơi xuống, chắc chắn là phải chết
không thể nghi ngờ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT