Nam tử hoa phục áo lam kia, vẫn tự rót tự uống như cũ, đem rượu mạnh trong ly từng ly từng ly uống vào, đôi mắt nâng cũng chưa nâng một chút.

Cha Bảo nhìn chính mình thản nhiên bị bỏ qua.

Một lúc lâu không thấy hắn đáp lại, không khỏi cẩn thận lại lần nữa khẽ hỏi: "Công tử, ngài cũng biết, nô gia cũng chỉ là một cha Bảo nho nhỏ, không đắc tội nổi những đại thần đó, ngài xem có thể hay không.."

"Thời điểm lúc ngươi mở Quần Phương Quán, chẳng lẽ không nghĩ tới điểm này sao?"

Ánh mắt cha Bảo không được tự nhiên lóe lóe, y dĩ nhiên có nghĩ vậy một chút, cũng có chỗ dựa, chỉ là chỗ dựa của y làm sao vượt qua được nữ nhi của đế sư, vượt qua được tam hoàng nữ?

Cùng chống lại hai người bá chủ các nàng, không phải tự mình chuốc lấy cực khổ sao?

Ngượng ngùng cười: "Là nô gia mạo muội, vậy nô gia đành cáo lui, công tử ngài chậm rãi hưởng thụ!"

Quay đầu lại nhìn thoáng qua Vãn Dung công tử, ý bảo hắn cẩn thận hầu hạ tốt vị quý công tử này, cũng mặc kệ mười ngón tay của hắn đang chảy máu tươi, quay đầu phải rời đi.

Đáy lòng Vãn Dung công tử dâng lên một loại ai lạnh, y chỉ là công cụ kiếm tiền của cha Bảo thôi, cho tới nay, y đều biết vậy, chỉ là vô tình như vậy..

Đáy lòng không khỏi một mạt chua xót, ngón tay lại không dám ngừng lại, không ngừng lướt trên dây đàn như cũ, chỉ là tiếng đàn không có uyển chuyển êm tai như vừa mới bắt đầu, âm điệu cũng lạc vài nhịp.

Ngay tại thời điểm cha Bảo đang muốn đẩy cửa mà ra, trên ghế quý phi, thanh âm thanh uyển êm tai của nam tử áo lam truyền đến: "Trở về!"

Cha Bảo quay đầu lại, khó hiểu mà nhìn nam tử kia.

Nam tử mở hai tròng mắt ra.

Cha Bảo chỉ cảm thấy ánh mắt kia có tính uy hiếp người, trong bá đạo mang theo cuồng ngạo.

Chỉ liếc mắt một cái như vậy, khiến cho cha Bảo không tự giác cúi đầu, không dám lại nhìn về phía nam tử áo lam kia, thậm chí cảm thấy, chính mình ở trước mặt hắn, giống như con kiến nhỏ yếu.

Nam tử đem cái ly vàng trong tay đặt lên bàn, đứng dậy, "soạt" một cái mở quạt xếp ra, nhẹ nhàng phe phẩy.

Chậm rãi đi đến trước mặt Vãn Dung công tử, dùng cán quạt nâng cằm Vãn Dung công tử lên.

"Chậc chậc, quả nhiên sinh được một khuôn mặt đẹp a, một bộ ôn tồn lễ độ, bộ dáng nhìn thấy mà thương này, đi ra ngoài sẽ chết mê bao nhiêu người!"

Cha Bảo nghe không ra ý gì trong câu nói của hắn, cũng không dám mở miệng. Chỉ là rũ mắt nhìn nam tử áo lam tiếp tục dùng cán quạt, nâng tay Vãn Dung lên.

"Ôi chao, chảy máu nha, đều đã chảy máu, làm sao còn đàn đâu! Xem mười ngón này, oánh bạch như ngọc tinh tế, bị thương thành như vậy, chậc chậc, cũng thật làm người ta đau lòng a!"

Vãn Dung công tử không nói, chỉ là lẳng lặng tùy ý hắn nâng cằm, năm ngón tay của chính mình, một cái tay khác không có tạm dừng, tiếp tục gảy đàn.

Rõ ràng là hắn bảo y không được dừng lại, nếu không tự gánh lấy hậu quả, hiện tại lại nói những lời này. Chẳng lẽ chỉ bởi vì thân phận y thấp hèn, nên bị vũ nhục như vậy sao?

Cha Bảo có chút sốt ruột, nam nhân này gọi y lại, lại không nói chuyện với y, hắn rốt cuộc là có ý gì? Đoạn tiểu thư còn ở dưới lầu chờ đâu, chẳng may nàng chờ đến không kiên nhẫn, làm loạn thì làm sao bây giờ?

"Ngươi mới vừa nói, có người muốn Vãn Dung công tử đi tiếp khách?"

"Vâng, đúng vậy, chỉ cần một lát là được, nô gia lập tức đưa Vãn Dung trở về!"



Ngồi trở lại vị trí, tiếp tục nằm ngửa ở trên ghế quý phi, lúc có lúc không phe phẩy cây quạt một cái.

"Vãn Dung công tử vẫn là thanh quan đi?"

Cha Bảo có chút ngây ra, không rõ vị công tử này là có ý gì, chẳng lẽ một nam như hắn còn muốn cùng một nam phát khác sinh quan hệ tình dục sao?

"Đúng vậy, Vãn Dung vẫn là thanh quan!"

Đột nhiên, nghênh diện bay tới một đống đồ vật, cha bảo hoảng sợ, còn không có tránh ra, đã bị đồ vật bay tới kia ném cho chổng vó, nhìn kỹ hướng đồ vật ném vào y.

Dĩ nhiên là ngân phiếu! Một chồng một vạn lượng ngân phiếu! Một vạn lượng! Đúng là một vạn lượng, hơn nữa còn là mười tờ. Trời ạ, mười vạn lượng!

"Công, công, công tử, đây, ngân lượng này là.." Thời điểm cha Bảo nói chuyện, thanh âm đều có chút run run, chỉ sợ khách nhân trước mặt nói, những ngân lượng này không phải cho y.

"Vãn Dung công tử, ta mua!"

A, không chỉ cha Bảo mở to hai mắt nhìn, liền Vãn Dung công tử cũng ngẩng đầu lên, trên mặt hiện lên một biểu cảm không thể tưởng tượng, cùng với một mạt hoảng loạn.

Cha Bảo véo đùi mình một cái, lại véo một cái, không phải mơ, thật sự không phải mơ, vị công tử này muốn mua Vãn Dung, tiêu mười vạn lượng mua một Vãn Dung, y có phải nhìn lầm ngân phiếu hay không?

Dụi dụi đôi mắt, lại dụi dụi đôi mắt, không sai, một chồng một vạn lượng, cả mười tờ!

Y nguyên bản tính toán qua lần này sẽ bán đêm đầu của Vãn Dung đi, hoặc là đem hắn bán cho đại quan quý nhân nào đó, còn có thể kiếm được một khoản lớn, không nghĩ tới hiện tại đã đụng tới một kim chủ lớn.

Mười vạn lượng ngân phiếu này, đều có thể mua mấy chục Quần Phương Quán, vị gia này dĩ nhiên có thể vì một bài vãn ca (bài hát trong đám tang, tỏ lòng thương tiếc người chết), hạ bút tích lớn như vậy?

Có mười vạn lượng ngân phiếu này, đừng nói nửa đời sau, cho dù lại tiêu mấy đời cũng không hết, còn mở Quần Phương Quán này làm cái gì?

Trong lòng vui như nở hoa, chỉ sợ vị gia này đổi ý.

"Công tử, ngài xác định phải tốn mười vạn lượng mua Vãn Dung?"

"Bằng không ngươi cho rằng bổn thiếu cho ngươi mười vạn là muốn làm sao?"

"Được được được, nói như vậy là định rồi, Vãn Dung công tử sẽ thuộc về ngài, một lát nữa ta sẽ lấy khế ước bán thân của hắn tới, ngài chỉ cần mang đi!" Thu tốt ngân phiếu, cất bước đang chuẩn bị đi lấy khế ước bán thân, sợ vị công tử này đổi ý.

Bước chân còn chưa có kịp nâng đi ra ngoài, đã nghe được nam tử áo lam kêu y dừng lại.

Run run rẩy rẩy xoay người, có chút ai oán nhìn nam tử: "Công tử, ngài, ngài không phải đổi ý đi?"

"A, buồn cười, lời của bản thiếu nói ra, chưa từng có đạo lý thu hồi lại!"

Cha Bảo tức khắc thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng mà câu nói kế tiếp kia, làm thân mình cha Bảo lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã quỵ trên mặt đất.

"Nếu Vãn Dung thuộc về bản thiếu, bản thiếu đêm nay sẽ bán đấu giá đêm đầu của hắn, tiếp khách đi!"

Tay gảy đàn của Vãn Dung công tử dừng một chút, sắc mặt đại biến, khiếp sợ mà nhìn nam tử vẻ mặt tà mị cười đến quái đản kia.

Lại nhìn cha Bảo thở ra một ngụm kia, bộ dáng thở dài, tâm tình nháy mắt chìm xuống đáy cốc.

"Vãn Dung về sau chính là của công tử, công tử nói như thế nào thì làm như thế ấy!" Tuy rằng không hiểu vị kim chủ lớn này vì sao phải bỏ ra bó tiền lớn mua Vãn Dung, lại bán hắn đi ra ngoài, có điều đây không phải thứ y nên hỏi đến, chỉ cần đống tiền này thuộc về y là được.



Trong đại lâu Quần Phương Quán.

Cha Bảo tuyên bố, tối nay Vãn Dung công tử đấu giá đêm đầu.

Một câu này ra tới, toàn bộ mọi người cả kinh, không thể tưởng tượng nhìn cha Bảo.

Cha Bảo này ngày thường không phải là thương nhất Vãn Dung, bất luận bao nhiêu tiền cũng không chịu để Vãn Dung qua đêm, hiện giờ làm sao lại bỏ được, không có bất luận dấu hiệu gì mà bán đấu giá đêm đầu của hắn?

Có điều đây cũng là chuyện tốt, tên tuổi của Vãn Dung công tử, ai không biết, ai không hiểu? Đế đô này có bao nhiêu người muốn cùng Vãn Dung hưởng đêm xuân một lần?

Lời nói của cha Bảo vừa phân phó xuống, tin tức lập tức không cánh mà bay, bốn phương tám hướng, truyền bá khắp nơi, chỉ thời gian không đến một nén hương, đế đô đã thổi quét một cỗ sóng nhiệt, lớn lớn nhỏ nhỏ, già trẻ lớn bé, đều đang thảo luận về Vãn Dung công tử, đều biết sẽ bán đấu giá đêm đầu của Vãn Dung.

Ngày này, đế đô, phàm là người phú quý có tiền có thế, toàn bộ chạy tới Quần Phương Quán trong thời gian ngắn nhất.

Quần Phương Quán tức khắc kín người hết chỗ, biển người tấp nập đè ép.

Nam tử áo lam đứng ở bên cửa sổ, nhìn một mảnh nóng hừng hực dưới lầu, quay đầu, chế nhạo Vãn Dung công tử: "Không thể tưởng được, tên tuổi của ngươi còn rất vang, con cháu quan to, phú thương hào giả ở đế đô này hầu như đều bị ngươi hấp dẫn lại đây đi!"

"Chơi vui không?" Vãn Dung công tử quay đầu, lẳng lặng nhìn nam tử áo lam, ngữ khí bình đạm.

"A, chơi vui a, tại sao chơi không vui? Nhìn một đống nữ nhân hung hãn đoạt một nam tử nhu nhược, chậc chậc chậc, hình ảnh kia, nghĩ tới, khiến cho người ta hưng phấn a!"

Vãn Dung công tử không hề mở miệng, chỉ là lẳng lặng cầm lấy một mảnh vải sạch sẽ, cẩn thận lau vết máu trên dây đàn.

Nam tử áo lam quay đầu lại, nhìn một thân ôn tồn lễ độ, bình tĩnh của Vãn Dung công tử, một thân mị lực ngạo cốt kia, không khỏi thầm nghĩ một tiếng "được".

Chẳng trách thanh danh sẽ thịnh hành toàn bộ đế đô, hắn tuyệt đối có cái bản lĩnh này, chỉ tiếc, đầu thai sai rồi, chọn sai nghề!

Trong đại đường Quần Phương Quán.

Đoạn Ảnh ngồi ở một bên, xoa xoa tay, Vãn Dung công tử dĩ nhiên muốn bán đấu giá đêm đầu.

Trước kia bao nhiêu lần, muốn Vãn Dung, mỗi lần đều bởi vì các loại nguyên nhân mà không ăn được.

Lần này bán đấu giá, y nhất định phải có được Vãn Dung, nhất định phải cưới hắn về nhà làm phu lang!

Nghĩ đến Vãn Dung sắp là của y, trong lòng vui như nở hoa, đôi mắt kia của Đoạn Ảnh vốn là nhỏ đến nỗi chỉ có một khe rãnh, cười dung tục, ngay cả cái rãnh đều không nhìn được, chỉ nhìn thấy một cái đầu heo lớn.

"Vãn Dung công tử!"

"Mau để Vãn Dung công tử đi ra!"

"Vãn Dung công tử, chúng ta phải nghe ngươi gảy đàn!"

"Đúng vậy, chúng ta muốn nghe Vãn Dung công tử gảy đàn, tài gảy đàn Vãn Dung công tử thiên hạ vô song, trước khi đấu giá có phải nên để ta chờ no hai tai hay không?"

"Đó là đương nhiên, khẳng định phải cho chúng ta nghe tài gảy đàn của Vãn Dung công tử một chút, chúng ta mới có thể càng thêm nhiệt liệt đi đấu giá không phải sao?"

Phía dưới sôi trào một mảnh, ngay cả Đoạn Ảnh cũng gia nhập hàng ngũ, biển người tấp nập chen đầy, lớn tiếng hô quát Vãn Dung công tử đàn một khúc, tình hình bạo hỏa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play