Bên trong Lục phủ, từng tòa đình đài lầu các, núi giả thác nước, tùy ý
có thể thấy được, ngay cả nô bộc đều là mười bước một người, toàn bộ đều xa hoa lãng phí, đẹp đẽ quý giá, rường cột chạm trổ khắp nơi, kim bích
huy hoàng, có thể so được với cả hoàng cung.
Trong phòng khách, Lục thượng thư người mặc quan phục trực tiếp "bốp"
một chưởng đánh vào mặt Lục Lao Tô, nóng nảy quát: "Ngươi nó đi, mấy
ngày nay rốt cuộc ngươi đã làm những gì? Tại sao toàn bộ cửa hàng của
Lục gia đều bị niêm phong? Tại sao lại có lời đồn đại là đùa giỡn Vệ quý quân, Vệ quý quân là ai? Chẳng lẽ ngươi không biết sao? Đó chính là thị quân của bệ hạ đấy!"
Lục Lao Tô, người mặc một thân cẩm phục, bị Lục thượng thư đánh, ngọc
bội trên thắt lưng leng keng lay động, sau khi xoay mấy vòng, thân mình
mới dừng lại, tủi thân nhìn mẫu thân: "Nương, cái gì con cũng không hề
làm mà! Con căn bản không hề đùa giỡn Vệ quý quân! Đùa giỡn hắn chính là Đoạn Ảnh, nữ nhi thật sự không hề làm cái gì!"
Lục thượng thư nghe câu nói như thế, không khỏi càng phát hỏa, lại là
một cái tát vung qua, tức giận rống: "Ngươi không hề làm? Ngươi không hề làm, người ta sẽ nói ngươi? Bệ hạ sẽ làm to chuyện như vậy, ra tay với
Lục gia? Làm sao người ta không ra tay với Đoạn Ảnh?"
"Bởi vì mẫu thân của Đoạn Ảnh là đế sư đó, bệ hạ không đối phó được đế sư!"
Nghe được những lời này của nữ nhi, vốn dĩ bàn tay Lục thượng thư còn
muốn đánh tiếp dừng lại ở giữa không trung, đúng vậy, cho dù bệ hạ muốn
động vào đế sư, cũng sẽ không tùy tiện động thủ!
"Nương, con thật sự không hề chạm vào Vệ quý quân! Chung quy con chỉ gặp hắn hai lần, mới nói với hắn hơn một câu, một lần có Đoạn Ảnh ở bên
cạnh, một lần có Văn vương ở bên cạnh, nữ nhi sao có thể động thủ với
hắn! Nữ nhi thật là oan uổng!"
"Vậy tại sao người ta lại nói, ngươi cướp mỹ nam bệ hạ quen biết ở ngoài cung?" Hang trống không có gió, tại sao người ta lại chỉ nói nữ nhi của y?
Những lời này của Lục thượng thư, không thể nghi ngờ chọc trúng tử huyệt của y, y cũng không biết, Vãn Dung công tử là người của bệ hạ nha, nếu
mà y biết, có cho y mười cái lá gan y cũng không dám động tay động chân
với Vãn Dung.
Nghĩ đến ngày đó, gặp phải một nữ nhân, nữ nhân kia tự xưng trẫm, cũng
tuyên bố muốn tiêu diệt cả nhà y, trong lòng bèn chột dạ một trận, vội
vàng quỳ xuống, kéo tay Lục thượng thư: "Nương, người lại nghĩ biện pháp đi, nếu không, chúng ta đi cầu xin Ngân Nguyên thượng thư, cầu xin
Giang các lão các nàng!"
Một chân hung hăng đá xuống. Cho rằng y không muốn đi tìm sao? Y cũng
muốn đi, chỉ là ngay cả cửa đều không ra được, tìm cái gì mà tìm? Đi nơi nào tìm?
Còn chưa chờ y chửi ầm lên, ngoài cửa bèn có một đạo thánh chỉ tới, Lục thượng thư vội vàng quỳ xuống tiếp chỉ.
"Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"
Khóe miệng Cổ công công cười u ám: "Phụng thiên thừa vận, nữ hoàng chiếu rằng, qua kiểm chứng, Lục thượng thư, thượng vị hai mươi năm qua, lạm
dụng chức quyền, tham ô trái pháp luật, lũng đoạn thị trường, làm hỏng
quốc sự, ban, chém đầu cả nhà!"
Lục thượng thư nghe được chém đầu cả nhà, sắc mặt đại biến, thân mình
mềm nhũn, trực tiếp khuỵu xuống. Cái gì? Tịch thu tài sản, chém hết cả
nhà, bệ hạ muốn chém đầu cả nhà y? Thật ra tiểu thị, hộ vệ của Lục gia
nghe được chém đầu cả nhà, sắc mặt cũng đều đại biến, sợ hãi nhìn Cổ
công công.
Lục Lao Tô dường như không nghe được nội dung thánh chỉ đọc ra, há to miệng, nhìn Cổ công công, miệng lúc đóng lúc mở.
"Cổ công công, đây, ngài có phải nhầm hay không? Cho dù muốn chém đầu cả nhà thần, cũng cần phải tam đường hội thẩm, cho dù không có tam đường
hội thẩm, cũng nên giao cho Hình Bộ, một lần nữa điều tra mà!"
Cổ công công cười u ám, ánh mắt nhìn Lục thượng thư như nhìn người chết, lại lấy ra một đạo thánh chỉ.
Mọi người, vội vàng quỳ xuống, một lần nữa tiếp nhận thánh chỉ. Trong
lòng Lục thượng thư thả lỏng, y đã nói mà, bệ hạ sao có thể trực tiếp hạ chỉ chém đầu cả nhà y, thì ra còn có đạo thánh chỉ thứ hai.
"Phụng thiên thừa vận, nữ hoàng chiếu rằng, nữ nhi của Lục thượng thư,
Lục Lao Tô, công khai đùa giỡn quý quân trong hậu cung, kiêu căng vô lễ, trong mắt không có quân vương, cũng cường đoạt dân nam, tự nuôi kỹ
quan, xem mạng người như cỏ rác, tội ác tày trời, ban, lăng trì xử tử!"
Càng nghe, sắc mặt của Lục Lao Tô càng tái nhợt thêm, mồ hôi lạnh đầm
đìa, cuối cùng trực tiếp hôn mê bất tỉnh. Lục thượng thư không thể tưởng tượng nổi nhìn Cổ công công, đột nhiên đứng lên, rít gào nói: "Không,
không thể nào! Bệ hạ không có trải qua Hình Bộ, dựa vào đâu mà chém đầu
cả nhà, lăng trì xử tử chúng ta? Ta muốn gặp bệ hạ, ta cần phải gặp bệ
hạ!"
Cổ công công cười khằng khặc quái dị: "Ha ha, Lục thượng thư, tạp gia
thấy ngươi cũng không cần uổng phí sức lực, bệ hạ sẽ không gặp ngươi,
Lục gia các ngươi, xem như xong rồi! Ha ha!"
"Không, nhất định là ngươi tự truyền thánh chỉ đúng hay không? Ta muốn
gặp bệ hạ, buông ra, ta muốn gặp bệ hạ! Ngươi tên cẩu nô tài này, thế mà dám tự truyền thánh chỉ!" Lục thượng thư muốn thoát khỏi vòng vây, chỉ
là đôi tay bị người ấn ở sau lưng, không thể động đậy.
"Đây là" chuyện tốt "mà ngươi đã làm những năm gần đây, Hình Bộ đã tra
xong, toàn bộ là thật, cho nên không cần trải qua Hình Bộ, trực tiếp xử
trảm!"
Một tay Cổ công công ném một quyển sổ sách trên mặt đất, khinh thường mà nhìn nàng ta.
Đôi tay bị ấn ngược của Lục Tâm Đồng ra sức tránh khỏi bọn thị vệ, nhặt
sổ sách trên mặt đất lên, càng xem, mày càng nhăn hơn, rồi sau đó, không ngăn được cười âm hiểm, càng cười lớn tiếng hơn, cho đến cuối cùng,
ngửa mặt lên trời cười to.
Nhìn Cổ công công, thê lương mà cất tiếng cười to: "Ha ha ha.. Bệ hạ,
mưu kế của ngươi rất tốt đấy, muốn diệt trừ ta trước, rồi diệt trừ hết
một loạt các nàng, ha ha ha.. Thì ra, ngươi đã sớm điều tra ta! Thì ra,
tất cả mọi người đều bị vẻ ngoài của ngươi lừa rồi, ha ha ha, cho dù
chém đầu cả nhà ta, ngôi vị hoàng đế của ngươi cũng không giữ được, Lưu
quốc này, sớm hay muộn đều sẽ đổi người, sớm hay muộn đều sẽ đổi người!" Lục Tâm Đồng cười to như điên.
Nữ nhi nhà mình là cái dạng gì, y đương nhiên biết, công khai đùa giỡn
quý quân trong hậu cung? Quý quân trong hậu cung, dung mạo người nào
không phải đều như thiên tiên, nữ nhi của mình là cái dạng người gì, y
đều hiểu rõ hơn so với bất luận kẻ nào, nếu chỉ là tư sắc bình thường,
nó có lẽ sẽ ra tay, nhưng dung mạo nam tử quý quân trong hậu cung đẹp
như vậy, đoán chừng đưa đến trước mặt nữ nhi của y, nữ nhi của y cũng
không dám chạm vào đâu, ha ha, cái mũ này, chụp cũng thật sự quá lớn,
tiền trảm hậu tấu, ha ha.. Ngay cả thời gian y muốn đi tìm người cầu cứu đều không cho, mỗi một giờ, mỗi một khắc, đều bố trí thật sự tốt mà!
"Người tới, đưa cả nhà Lục gia, toàn bộ đưa tới Ngọ Môn cho tạp gia, lập tức tịch thu tài sản chém hết cả nhà. Đánh thức Lục Lao Tô cho tạp gia, tạp gia muốn nàng ta tận mắt nhìn thấy cả nhà bị giết, sau đó lại lăng
trì ngàn đao mà chết, thiếu một đao, tạp gia bèn bù từ trên người các
ngươi!"
"Vâng, Cổ công công!"
Theo mệnh lệnh của Cổ công công, Lục gia cứ như tận thế, cả trai lẫn
gái, già trẻ lớn bé, toàn bộ khóc thành một đoàn, vốn là Lục phủ phồn
hoa náo nhiệt, nháy mắt, đồ vật đáng giá đều bị tịch thu đi, rồi sau đó, tất cả bị đeo xiềng xích, đi về hướng Ngọ Môn, chém đầu cả nhà.
Ngọ Môn.
Một thân thường phục Cố Khinh Hàn, Lâm Phương đi theo phía sau, nhìn đao phủ giơ tay chém xuống, mỗi đao chém đứt một đầu người, còn cả Lục Lao
Tô bị trói chặt trên đài, đôi mắt đỏ hoe, âm thanh tê dại, gào thét lớn, trơ mắt nhìn phụ thân, đông đảo huynh đệ tỷ muội, nha hoàn, nô bộc nhà
mình, từng đầu người rơi xuống, cuối cùng, là mẫu thân của y.
"Ha ha ha, ngôi vị hoàng đế của ngươi không giữ nổi, sớm hay muộn đều sẽ đổi ngườị, sớm hay muộn đều sẽ đưa tin đến Diêm Vương, chẳng qua là ta
đi trước một bước thôi, ta sẽ ở âm tào địa phủ chờ ngươi, ha ha ha ha.." Không chờ nàng ta cười xong, tay đao phủ hành hình trực tiếp chém xuống một đao.
"Răng rắc" đầu Lục Tâm Đồng trực tiếp rời ra khỏi cơ thể, đầu lăn long
lóc, sau khi xoay long lóc mấy vòng, đầu hướng lên trên, đôi mắt trừng
vô cùng lớn, chết không nhắm mắt.
Lục Lao Tô đang bị trói chặt, ra sức rống to, giãy giụa khỏi dây thừng
trên người, "Nương, nương, người đừng chết mà! Các ngươi thả ta ra, mau
thả ta ra! Mấy tay đao phủ các ngươi, ta muốn giết các ngươi, giết các
ngươi!"
Ánh mắt lạnh lùng của Cố Khinh Hàn chớp chớp.
Màu đỏ đầy trời kia, hơn hai trăm người kia, đoạn đầu đài máu chảy thành sông kia, khiến lòng cô đè nén từng trận, trong lòng chua xót không nói nên lời.
Nâng đôi tay của mình lên, nhìn vào lòng bàn tay của mình.
Tay cô, nhuộm đầy máu tươi, còn cả nhiều tính mạng vô tội như vậy, nhiều người như vậy, đều là bởi vì một đạo ý chỉ của cô, mà chôn vùi tính
mạng.
Trong Lãm Nguyệt Các.
Tiểu Lâm Tử ở một bên nói chuyện phiếm với Thượng Quan Hạo, đột nhiên nghe được một tiếng truyền báo: "Bệ hạ giá lâm.."
Tiểu Lâm Tử kinh sợ, vội vàng đứng dậy, ổn định thân mình.
Thượng Quan Hạo cũng bị một tiếng thông báo này, sợ tới mức đầu óc run lên.
Bệ hạ, hôm nay là muốn ngủ lại ở chỗ này sao? Lại muốn cường bạo y sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT