Chỉ là vô cùng đơn giản, thuận miệng phun ra một câu, khiến cho thân mình Vãn Dung công tử mềm nhũn, sắc mặt trắng bệch.

Cố Khinh Hàn có chút lo lắng nhìn Vãn Dung công tử: "Ngươi, không sao chứ?"

Cười thảm một tiếng, có chút không được tự nhiên nói: "Không, không sao, chỉ là hạt cát bay vào trong mắt, không sao!" Dứt lời, nâng tay ngọc nhỏ dài lên, lau nước mắt. Nhưng nước mắt kia vẫn tí tách tí tách, từng giọt chảy xuống, càng lau lại càng chảy ra nhiều hơn.

Trong lòng Cố Khinh Hàn thắt lại một cái. Cô lại không phải kẻ ngốc, sao có thể không nhìn ra được tình nghĩa của Vãn Dung công tử? Tuy rằng, thời điểm hắn thay cô chắn kiếm, cô thật sự xúc động, thậm chí nghĩ tới, muốn thu hắn vào hậu cung hay không?

Nhưng mà lý trí nói với cô, không thể! Vãn Dung công tử phong hoa vô song, tài mạo song toàn, tâm địa lại thiện lương, cô không thể huỷ hoại hắn!

Cô là một người đến từ dị thế, một người không thuộc về thế giới này, một người ngôi vị hoàng đế còn không hề ngồi ổn, cô cũng không biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, cô làm sao có thể đem một nam nhân ôn nhuận như ngọc, thiện lương nhu nhược, đẩy vào trong hố lửa này đây?

Từ lúc đi vào nơi dị thế này, làm cái chức nữ hoàng này, chính mình có bao nhiêu lần bị ám sát? Ngay cả cô đều không nhớ rõ! Cô tự mình đều khó bảo toàn, làm sao mà bảo vệ hắn?

Hắn ưu tú như vậy, không nên tiến vào cái chảo nhuộm lớn hậu cung kia!

Nếu lần này, thật sự có thể sống sót đi ra ngoài, cô sẽ chuộc thân cho hắn, hắn nghĩ muốn cái gì, cô đều thỏa mãn, thậm chí có thể phong hắn là ngự đệ, công khai tuyển thê chủ!

Chỉ cần hắn có thể vừa lòng, chỉ cần hắn có thể vui vẻ!

Vãn Dung công tử vội vàng xoay người đi, quay lưng về phía Cố Khinh Hàn, duỗi tay lau sạch nước mắt trong mắt, không tiếng động khóc thút thít.

Y cho rằng, y sẽ thật kiên cường! Y cho rằng, cho dù Cố tiểu thư có phu lang, y cũng sẽ không để ý! Y cho rằng cho, cho dù Cố tiểu thư không thích y, y cũng sẽ không khổ sở, chỉ cần có thể ở bên cạnh hầu hạ nàng! Nhưng mà, y đánh giá mình quá cao!

Y không muốn khóc, nhưng mà nước mắt lại không nghe theo sai bảo, cho dù càng lau nhiều, đều không ngăn được!

Thật ra, y đã sớm đoán được quan hệ giữa các nàng, chỉ là vẫn luôn không chịu thừa nhận thôi! Cố tiểu thư ưu tú như vậy, bên cạnh nàng có nhiều ám vệ như vậy. Thanh dương ca ca lớn lên xinh đẹp như vậy, đánh đàn lại dễ nghe, thậm chí ngay cả động tác bình thường nhất, đều lộ ra cao quý không thể xâm phạm, Thanh Dương ca ca cái gì cũng đều mạnh hơn y!

Cố tiểu thư một chút cũng không thích y, là chính y tự mình đa tình! Y vốn chính là một tiểu quan thanh lâu, đâu có tư cách gì theo đuổi hạnh phúc?

Tim, đau đến mức không thể hô hấp, đau đến nỗi tê tâm liệt phế, đau đến nỗi vết thương trên ngực y ẩn ẩn phát đau!

Che ngực lại, dựa gần vào hốc cây, thở hổn hển, phì phò, trên trán, mồ hôi lạnh đầm đìa.

Cố Khinh Hàn thấy Vãn Dung công tử càng ngày càng không thích hợp, vội vàng ngừng đả tọa, đi đến trước mặt hắn.

Vừa nhìn một cái, làm Cố Khinh Hàn sợ tới mức chết khiếp, mặt Vãn Dung công tử làm sao lại khó coi như vậy? Trắng bệch đến nỗi không có một chút màu máu: "Làm sao vậy, có phải miệng vết thương tái phát hay không?"

"Không, không sao!"



Duỗi tay sờ soạng ở trên trán hắn một chút, sợ tới mức cô phải rút tay về: "Làm sao lại nóng như vậy? Ngươi không thoải mái, sao lại không nói một tiếng?"

Một tay vén cành khô trước cửa động lên, ôm Vãn Dung định đi ra ngoài.

Vãn Dung vội vàng ngăn cản: "Không thể, không thể đi ra ngoài! Các nàng còn ở bên ngoài, đi ra ngoài sẽ có nguy hiểm!"

"Ngươi chính là bởi vì nguyên nhân này, cho nên hai ngày này, thân thể không thoải mái cũng vẫn luôn không rên một tiếng?" Cố Khinh Hàn xụ mặt nghiêm túc hỏi.

Vãn Dung công tử bị Cố Khinh Hàn nhìn đến nỗi không dám ngẩng đầu, vội vàng co rụt lại một bên, ngập ngừng nói: "Ta không sao, thật sự không sao!"

Cố Khinh Hàn không để ý nhiều như thế, một tay ôm hắn đi, từ trong hốc cây đi ra ngoài.

"Trên người của ngươi có thương tích, mau thả ta xuống!" Y làm sao có thể để nàng ôm đâu, trên người nàng đều còn có trọng thương!

Bước chân Cố Khinh Hàn lảo đảo mấy cái, đầu có chút choáng váng, suýt chút nữa lảo đảo ngã quỵ trên mặt đất, cũng sợ làm Vãn Dung ngã theo, vội vàng thả hắn xuống: "Ngươi thật sự có thể tự mình đi sao?"

"Ừm, có thể!"

Cố Khinh Hàn gật gật đầu, thời điểm đang muốn kéo hắn đi về phía trước, nhìn ánh sáng mặt trời trên đỉnh đầu, chỉ cảm thấy một mảng mơ hồ, choáng váng, dường như trời đất đều đang quay cuồng, hai chân vô lực, trực tiếp ngã quỵ, hôn mê đi.

Vãn Dung công tử hoảng sợ, vội vàng đỡ cô lên: "Cố tiểu thư, Cố tiểu thư, ngươi làm sao vậy?"

Nhìn Cố Khinh Hàn té xỉu đi, Vãn Dung công tử nhìn trái phải một chút, sợ đám sát thủ kia lại đuổi theo, vội vàng đỡ Cố Khinh Hàn lên.

Mới vừa đỡ lên, cả hai người đã ngã quỵ xuống. Động đến miệng vết thương trên ngực, đau đến nỗi y mồ hôi lạnh ứa ra, thử vài lần đều thất bại. Vãn Dung nâng Cố Khinh Hàn dậy một chút, sau đó tự mình ngồi xổm xuống, gian nan cõng nàng trên lưng, bước chân lảo đảo đi về phía hốc cây.

Tới hốc cây rồi, sau khi buông Cố Khinh Hàn ra, mệt đến nỗi y ngồi bịch xuống đất một cái, ngực nóng rát đau đớn, máu tươi đỏ thẫm từ từ chảy ra. Vãn Dung công tử không rảnh lo chuyện khác, vội vàng sửa sang lại cành khô trước cửa động một chút, che lại cửa động.

Rồi sau đó, nâng Cố Khinh Hà dậy. Trong lòng gấp đến độ hốt hoảng.

"Nước, nước.."

"Cái gì? Ngươi đang nói cái gì?" Vãn Dung công tử tiến lại gần, để sát tai vào.

"Nước.."

Nước? Ngươi muốn nước? Nhưng mà nơi này lấy đâu ra nước? Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, đi nơi nào đi tìm nước?

Trong lòng Vãn Dung công tử gấp gáp một trận, rồi sau đó nhìn chằm chằm cành khô trước cửa động, hiện lên một mạt kiên quyết.



Nhặt một cành khô sắc nhọn phía trên, rạch trên cổ tay một cái, máu tươi ngay lập tức từ từ chảy ra. Vãn Dung công tử nhanh chóng đem cánh tay mình tiến vào trong miệng Cố Khinh Hàn.

Khi nhìn Cố Khinh Hàn đang nỗ lực liếm mút máu tươi trên tay y, trái tim khẩn trương thả lỏng, khóe môi tràn ra một mạt mỉm cười, giương lên cao.

Một cái tay khác, còn không ngừng bóp máu tươi trên cổ tay mình ra, hy vọng máu tươi có thể chảy càng nhiều một chút, càng nhanh một chút.

Không biết qua bao lâu, khi Vãn Dung công tử nhìn thấy Cố Khinh Hàn không hề há miệng muốn máu tươi nữa, mà là nặng nề ngủ, mới thu tay về, thân mình lảo đảo một chút, sắc mặt càng thêm trắng bệch. Có chút vô lực dựa gần vào hốc cây, nhẹ nhàng ho ra.

Sau khi liếm sạch sẽ máu tươi trên cổ tay, mới xé rách quần áo trên người, băng bó miệng vết thương trên cổ tay, cùng trên ngực lại. Y cũng rất khát, hai ngày không ăn cái gì, không uống nước.

Không biết có phải bởi vì nguyên nhân mất máu quá nhiều hay không, y cảm thấy đầu có chút nặng, nặng đến nỗi y muốn nhắm mắt lại, chậm rãi ngủ một giấc.

Đầu nảy lên một cái, không được, không thể ngủ, chảy nhiều máu như vậy, nếu mà ngủ, rốt cuộc sẽ không tỉnh lại, ám vệ của Cố tiểu thư còn chưa hề tìm được nàng, nàng còn bị thương, y không thể ngủ, không thể chết!

Duỗi tay muốn đỡ nàng đến bên cạnh, mới vừa đụng tới thân thể của nàng một cái, trong lòng không khỏi thắt lại.

Là trên người y quá nóng, hay là trên người Cố tiểu thư quá lạnh? Thân thể của nàng làm sao lại giống tảng băng như vậy?

Định thần nhìn lại, lông mày Cố Khinh Hàn đều tụ lại một mảnh băng mỏng.

Không phải trên người y quá nóng, là thân thể Cố tiểu thư quá lạnh! Đây, đây là có chuyện gì, làm sao bây giờ, tại sao lại như vậy? Cố tiểu thư có thể xảy ra chuyện hay không?

Chưa từng có khoảnh khắc giống hiện tại sợ hãi như vậy, lo lắng như vậy.

Không được, không thể tiếp tục ở trong cái động này, tiếp tục ở trong cái động này cho dù không chết vì bệnh, cũng phải chết đói!

Y cần phải đi ra ngoài, cần phải tìm được ám vệ của nàng, nhất định phải tìm được ám vệ của nàng. Sau khi nghĩ như vậy, con mắt Vãn Dung công tử lưu luyến dừng lại ở trên mặt Cố Khinh Hàn. Trong mắt, là nồng đậm không nỡ, là kiên định.

Mạng của y vốn dĩ đã đê tiện, không đáng giá tiền. So ra kém khí phách tôn quý của nàng. Có lẽ lúc này đây, sau khi rời khỏi đây, sẽ không thể gặp lại nàng, y vẫn là muốn thử một lần.

Cúi đầu, hôn xuống đôi môi của Cố Khinh Hàn. Môi nàng mềm như vậy, ngọt như vậy, ấm áp như vậy, hắn không nỡ kết thúc!

Trong mắt, nhiệt lệ nhỏ giọt trên mặt Cố Khinh Hàn, lẩm bẩm tự nói: "Ngươi biết không? Ngươi ở trong lòng Vãn Dung, vĩnh viễn đều là sự tồn tại của thiên thần, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy ngươi, Vãn Dung đã thích ngươi!"

"Vãn Dung có một bộ khoác lụa nhuyễn yên, vẫn luôn muốn mặc cho ngươi xem, lại không có cơ hội, về sau, có lẽ cũng sẽ không có cơ hội. Ha ha, nếu Vãn Dung thật sự đi, về sau, ngươi vẫn sẽ nhớ tới Vãn Dung sao?"

Ảm đạm cười cười, nhìn Cố Khinh Hàn một cái thật lâu, rồi sau đó vén cành khô lên, quyết tuyệt rời đi, cũng không quay đầu lại.

Không phải y không muốn quay đầu lại, mà là sợ sau khi quay đầu, y sẽ không còn dũng khí đi ra ngoài tìm kiếm ám vệ của nàng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play