“Sau khi cậu ấy chuyển hệ, các cô vậy là đều học chung một hệ”. Tịch Du biết Hạ Nhược cũng học hệ chiến đấu.
Hạ Nhược lắc đầu: “Không có, tôi đã chuyển tới hệ hậu cần.”
Nửa năm trước, nguyên thân dựa vào năng lực của chính mình thi đậu hệ chiến đấu của trường quân đội đệ nhị, hiện tại tinh thần lực cùng cấp bậc tố chất thân thể rơi xuống, dù là hai yếu tố này phải đạt cấp C mới đủ yêu cầu nhập học trong trường cô cũng không với tới, theo lý phải bị thôi học, tuy nhiên lãnh đạo trường học vẫn ưu ái chiến công mà bố cô đã lập được, liền đem cô điều đến hệ hậu cần.
Sau khi cô chuyển tới hệ hậu cần, Phong Ngạn mới chuyển tới hệ chiến đấu, bởi vậy các cô chưa gặp mặt nhau, cũng không có liên hệ gì với nhau.
Tuy nhiên, nguyên thân lại rất sùng bái Phong Ngạn, thường xuyên chú ý tin tức ở trên mạng về anh, cũng hy vọng có thể trở thành một người tài giỏi như anh, chỉ tiếc còn không có kịp thực hiện đã bị hại chết.
Hạ Nhược hít sâu một hơi, cô sở hữu di nguyện của nguyên chủ, nên sẽ cố gắng giúp nàng hoàn thành.
Cô có ấn tượng tốt như vậy với Phong Ngạn, ngoài lý do ký ức của nguyên chủ, mà còn bởi vì người thiếu niên cứu cô ngày đó chính là Phong Ngạn.
“ Vậy thật đúng là đáng tiếc, cô có thể gặp mặt cậu ấy sau.”
Tịch Du mỉm cười rồi nói một ít về những chiến tích lợi hại của Phong Ngạn, Minh Duệ ngẫu nhiên cũng sẽ nói vài câu, hiển nhiên tình cảm của hai người này với Phong Ngạn vô cùng tốt, còn rất tôn sùng đối phương.
Hạ Nhược an tĩnh nghe bọn họ nói, cũng đem những điều này đều nhớ kỹ, cô thiếu Phong Ngạn một ân tình, biết nhiều hơn một chút về anh ta cũng tốt.
Ban đêm, trong rừng tương đối nguy hiểm, sử dụng lều trại hoặc là ngủ tại chỗ đều có khả năng bị dã thú đánh lén, ba người nghỉ ngơi buổi tối đều ngủ ở trên cây.
Trời mới tờ mờ sáng, Hạ Nhược mở mắt, nhảy xuống đại thụ rồi hướng tới đích đến chạy đi.
Hai ngày hấp thu linh khí, thêm hiệu quả của máu tham, cô rốt cuộc cảm giác linh lực trong cơ thể đã tụ lại và vận chuyển đi được, thân thể cũng không có kém như trước nữa, còn có một ít năng lượng dư thừa được cô chứa trong đan điền.
Sau khi Hạ Nhược rời đi, Minh Duệ cùng Tịch Du mới mở mắt ra.
Tịch Du có chút ngoài ý muốn, “Cô ấy lại rời đi một mình, tinh thần lực cùng tố chất thân thể của cô ấy kém như vậy, muốn thông qua vòng cuối cùng sợ là không có hy vọng.
“Cậu cho rằng cô ấy sẽ bởi vì mời chúng ta ăn thịt nướng đêm qua, lấy phần giao tình này mà đi cùng chúng ta sao?” Minh Duệ nhướng mày nói.
Tịch Du nhún vai, “Tôi đúng là nghĩ như thế, mới đầu là vì món thịt nướng ngon tuyệt hôm qua cùng với cô ấy lại là một đại mỹ nhân, tớ đã tính sẽ mang cô ấy cùng đi, ai biết cô ấy lại có cá tính cùng cốt khí như vậy.”
Minh Duệ ánh mắt lưu chuyển, đẩy gọng kính trên mũi, “Thiên tài không cần người khác đồng tình, cô ấy cũng có kiêu ngạo của chính mình.”
“ Hơn nữa, cô ấy cũng không phải đơn giản.”
Hắn dừng lại một chút nói: “Ngày hôm qua, cô ấy ở đây giết chết một con dê hoang dã đem nướng, mùi máu tươi cùng mùi hương vị thịt nướng bay xa như thế chắc chắn sẽ hấp dẫn không ít dã thú lại đây, nhưng đêm qua lại rất an tĩnh, cậu nghĩ là trùng hợp sao?”
Tịch Du giờ mới nghĩ tới điểm này.
“Bằng không là vì sao?”
Minh Duệ đi đến điểm cách đó không xa, khom lưng xuống nhặt một nhánh cỏ lên: “Nếu tớ đoán không sai, chất dịch dính trên cỏ này có tác dụng xua đuổi dã thú.”
Tịch Du đi qua rồi nhìn kỹ, quả nhiên phát hiện bụi cỏ xung quanh đống lửa đều có chất lỏng này: “ Đúng vậy, chẳng nhẽ cô ấy còn là dược sư? Chưa từng nghe nói qua!”
Minh Duệ liếc mắt nhìn cậu ta, “Cậu đừng quên mẹ của cô ấy là ai, dù cô ấy không phải dược sư, hẳn là cũng thông hiểu dược lý.”
“ Hóa ra là vậy, khó trách cô ấy dám nướng thịt ở trong rừng sâu vào ban đêm, hóa ra đã sớm chuẩn bị tốt.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT