Mua xong nguyên liệu nấu ăn, hai người ra khỏi thế giới ảo.
Hạ Nhược vào nhà ăn bắt đầu nấu ăn.
Nàng nấu một nồi cơm khoai tây, một nồi cá hầm ớt, rau trộn dưa chuột rong biển, thêm ba món canh nữa.
Lại làm riêng cho Phong Ngạn một chén thịt kho tàu, thế giới này không có đường đỏ, tuy nhiên trong Thiên Ma đằng còn giữ một ít.
Bên ngoài đồng ruộng, phân của dị thú phân và rác rưởi đã bị hơn ba mươi người dọn sạch sẽ, dựa theo Hạ Nhược phân phó mà làm phân hóa học.
Phun vào không khí dược thơm mát, địa điểm lúc trước toàn mùi thối nay đã biết mất hoàn toàn.
Một đám người đang làm việc, đột nhiên ngửi thấy được một cổ mùi thơm từ nhà ăn bay ra.
“Món ăn gì mà có mùi hương thơm như vậy?”
“Thơm quá! Tự nhiên tôi lại thấy đói bụng!”
“Mùi hương này bay ra từ trong nhà ăn, chúng ta đi xem!”
“Đúng đúng, vào xem!”
Đoàn người rối tinh rối mù mà ném công cụ vọt vào nhà ăn, liền thấy Hạ Nhược đang bận việc ở phòng bếp, lão đại của bọn họ lại có bộ dáng thản nhiên ngồi ở bên cạnh chờ ăn như đại gia.
Sài Hoán muốn đỡ trán, khó trách lão đại độc thân lâu như vậy!
Tán gái mà như vậy sao? Không phải là lão đại đi vào bến làm trợ thủ phụ giúp, kiếm độ hảo cảm với bạn gái sao?
Tuy nhiên, mùi hương của thức ăn bay ngập tràn trong phòng bếp này khiến anh ta bị hấp dẫn mà rời đi lực chú ý, không thèm quản lão đại bọn họ có độc thân hay không.
Anh đi đến cửa phòng bếp: “Hạ Nhược, cô đang nấu cơm sao?”
Hạ Nhược quay đầu cười nói: “Đúng vậy! Các người lại đây hỗ trợ làm việc, tôi nên mời các người ăn cơm.”
Sau đó, xoay người mang theo theo đám người đi rửa tay, sau khi trở về Sài Hoán liền ngồi bên cạnh Phong Ngạn, làm mặt quỷ.
“Lão đại, cái cô gái này không chỉ lớn lên rất xinh đẹp, nhìn lại ôn nhu, khả ái, nấu cơm ngửi còn rất thơm, ngươi không tán thì để tôi tán nhé!”
Ban đầu, Phong Ngạn vẫn bộ dáng đại gia mười phần đang híp mắt chờ ăn, nghe xong liền mở mắt ra đá anh ta một cái: “Cút sang một bên đi, tuy rằng tôi không tán cô ta nhưng mà khá vậy không phải các người có thể tán.”
Anh tà tứ nhướng mày: “Anh đây có phải là ngứa da, muốn đi tập huấn một thời gian sao?”
“Hạ Nhược ôn nhu khả ái? Anh là chưa thấy qua bộ dáng bạo long chúa của cô ta đâu.”
Tiếp theo lại khí phách bổ sung một câu: “Lại nói, cô ta nấu cơm kia chính là giành riên cho ông đây!”
Sài Hoán không còn lời nào để nói mà từ trên mặt đất bò dậy, dục vọng chiếm hữu bá đạo lớn như vậy, còn nói không thích con gái người ta, lão đại khẩu thị tâm phi!
Vì không bị chỉnh đi tập huấn, Sài Hoán cười nói: “Đừng, tôi không tán nữa là được rồi sao?”
Phong Ngạn khinh bỉ liếc mắt nhìn anh: “Nhìn anh như vậy, muốn tám cũng không đến tay, vẫn là mơ ngủ đi.”
“……” Sài Hoán thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu lớn, lão đại chính mình không tán còn không cho phép người khác tán, dù chỉ đùa một chút đều bị đả kích, xứng đáng độc thân!
Lúc này, giọng nói của Hạ Nhược từ trong phòng bếp truyền ra: “Đại vô lại, tiến vào phòng bếp giúp đỡ bê đồ ăn xuống!”
Phong Ngạn thực tự giác đứng lên đi vào phòng bếp, như này làm một đám người xem ngây người!
Đại vô lại chính là kêu lão đại bọn họ? Thế nhưng chẳng những không có bị đánh, còn khiến lão đại chưa bao giờ phải động tay vào việc này lại dễ dàng đi bưng thức ăn, Hạ Nhược đúng là một cô gái trâu bò quá đi!
Tiếp theo giọng nói của Phong Ngạn cũng theo đó truyền đến: “Còn chưa cút vào đây hỗ trợ bưng thức ăn, chẳng lẽ còn muốn lão tử mang ra đút các người ăn?”
Nhìn trên bàn có món cá hầm ớt cùng cơm khoai tây mà mình chưa từng ăn qua khiến anh rất khó chịu!
Hạ Nhược buồn cười nhìn anh: “Anh dữ như vậy làm gì? Đến mức này sao?”
“Không dữ một chút để bọn họ sẽ hếch cái mũi lên trời.”
Tiếp theo, Phong Ngạn có chút tủi thân nhìn cô: “Cô cũng chưa làm cá hầm ớt cùng với món cơm khoai tây cho tôi ăn qua đâu!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT