Hạ Nhược sắc mặt bình tĩnh như cũ, những việc này cô đều có thể đoán trước được.
Phong Ngạn lại nhíu mày, “Bác cô thật quá đáng.”
Người làm chủ Hạ gia hiện tại lại là con riêng cũng không phải cái bí mật lớn gì, anh cũng biết đến.
Tuy nhiên, dùng thủ như vậy để đối phó với cháu gái cùng huyết mạch đúng thật là hèn hạ.
Hạ Nhược cong môi cười nói: “Nói không chừng tôi còn phải cảm ơn ông ta đó chứ”.
Phong Ngạn không khỏi giơ tay sờ trán Hạ Nhược: “Cô có phải bị phát sốt rồi không?”
Nếu đổi lại thành anh mà nói, tuyệt đối khi trở về sẽ lôi người ra đánh một trận, hoặc là âm thầm chỉnh cho người đó một trận ra trò.
Hạ Nhược hất văng tay anh ra, tức giận nói: “Anh mới phát sốt đấy.”
Nơi này, chất đất trên đồng ruộng đều giống nhau, vừa hay có phân của dị thú sẽ được dùng để ủ để làm chất dinh dưỡng cho cây.
Trên núi, cây to đều bị chặt quang, cô vừa lúc dùng để trồng cây ăn quả, còn đỡ phải sau này thuê người tới chuyển cây lên.
Đương nhiên, việc nào ra việc đó, Hạ Húc Hoằng làm quá mức như thế, chẳng tính là gián tiếp giúp cô, bản chất sự việc cũng phải tính đủ, cô trước tiên cứ ghi thù đã, sau này sẽ hoàn trả lại đối phương gấp bội.
Phong Ngạn thấy cô suy nghĩ sâu xa, nghĩ hỏi: “Nếu không để tôi giúp cô trút hết giận?”
Anh muốn đánh gia chủ nhà họ Hạ hoặc là đem Hạ gia phá đổ thật nhẹ nhàng.
An tự nhiên cho rằng, chính mình ức hiếp Hạ Nhược thì không sao cả, nhưng là người khác ức hiếp cô, đó chính là không được.
Hạ Nhược lắc đầu: “Không cần, tôi sẽ tìm bọn họ thanh toán!”
Phong Ngạn có chút bực bội kéo cổ áo, “Tùy cô!”
Cô có thể tìm anh để hỗ trợ thì không chịu mà lại muốn chịu đựng, điều nàu khiến trong lòng anh cảm thấy khó chịu nói không nên lời.
Hạ Nhược thấy anh bày ra biểu tình như vậy thì bật cười, “Mấy con kiến hôi mà thôi, trước tiên cứ để cho bọn họ nhảy nhót đã, hiện tại nhảy nhót càng vui vẻ thì về sau rơi sẽ càng thảm!”
Phong Ngạn hừ lạnh: “Cô nói cũng thật mạnh miệng!”
“Tôi có nói mạnh miệng hay không, anh cứ chờ xem thì biết!” Cô dùng cánh tay quải quải anh: “Cho nên trước tiên anh không phải làm gì cả”.
Hiện tại cô đang có một vài việc hoài nghi, cần phải điều tra rõ ràng rồi mới động vào Hạ gia.
Lại nói, tính kế cô thì cũng phải cô tự mình đi đáp trả lại, người khác hỗ trợ thì còn ra thể thống gì?
“Được rồi, cô nói cái gì thì chính là cái đó, tôi liền chờ xem cô làm như thế nào để đẩy ngã bọn họ xuống!” Tâm tình bực bội cùng khó chịu của Phong Ngạn hòa hoãn một ít, người phụ nữ này thường xuyên khiến cho người khác kinh ngạc.
Hạ Nhược nghĩ xong nói: “ Tuy nhiên, tôi vẫn cần anh giúp một chút việc!”
Phong Ngạn nhướng mày cười hỏi: “Giúp việc gì?”
Xem ra, người phụ nữ này vẫn là không thoát được việc phải nhờ anh giúp đỡ, sớm nói không phải tốt hơn sao!
Hạ Nhược nghĩ muốn mau chóng đem nông trường dùng đến: “Hạ Húc Hoằng cảnh cáo những nông công xung quanh, tôi khẳng định là không mời được người đến nông trường để làm, cho nên muốn nhờ anh tìm người lại đây giúp đỡ.”
Nơi này chỉ có cha con Phỉ Lạc, nhân lực rõ ràng không đủ.
Phong Ngạn sờ cằm: “Cái này thật ra là không khó!”
Anh mặc cả trả giá: “Tuy nhiên, cô có phải cho tôi chọn món ăn trong một tháng mới được?”
Hạ Nhược cười tủm tỉm hỏi: “Những người anh kêu đến hỗ trợ có cần trả thù lao không?”
Phong Ngạn xua tay, tùy ý mà khí phách nói: “Tất nhiên là không cần trả!”
Người của anh, cần gì phải trả thù lao, không làm việc trực tiếp đánh cho bò đi thì thôi!
“Nhất trí! Vậy để anh gọi món ăn trong một tháng!” Hạ Nhược cảm thấy lần mua bán này có lời vô cùng, sức lao động ở thế giới này không nhiều.
Nàng cũng không quá thói quen dùng người máy trồng rau, khả năng làm việc của người không đạt yêu cầu của cô.
Hơn nữa tại nơi này, trồng trọt nguyên liệu nấu ăn nguyên sinh cũng đều là dùng nhân công, đây cũng là nguyên nhân vì sao các nguyên liệu loại này giá thành lại cao như vậy.
Phong Ngạn mắt đào hoa tràn ra tia ý cười: “Hôm nay, khó có được cô lại hào phóng như vậy, về sau tiếp tục phát huy!”
Hạ Nhược cười như không cười: “Vậy cũng phải xem biểu hiện của anh như nào!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT