Hai người hẹn buổi tối 7 giờ 50 có mặt tại cửa cao ốc Thế Mậu trong thế giới ảo.

7 giờ rưỡi, Hạ Nhược tiến vào thế giới ảo, trước tiên đi siêu thị mua một ít nguyên liệu nấu ăn, lúc này mới đi cao ốc Thế Mậu.

Thế giới ảo rất lớn, nhưng lại không cần phải đi trên đường giống như ở thế giới hiện thực, chỉ cần dùng ý niệm đưa mình đến địa điểm muốn tới là được, nháy mắt là có thể truyền tống đi qua, vô cùng tiện lợi lại tiết kiệm thời gian.

Bên ngoài Cao ốc Thế Mậu chỉ thấy cả trai lẫn gái đều ăn mặc lễ phục đẹp đẽ quý giá liên tục đi vào.

Người đứng ở cửa rất nhiều, nhưng Phong Ngạn lại là người nổi bật nhất ở đây.

Anh ta đứng ở trên bậc thang, toàn thân tản ra một loại khí chất vưa lười biếng lại không mất khí phách, bên cạnh đứng một người đàn ông trung niên cũng mặc tây trang đang nói chuyện cùng anh ta. Phong Ngạn có vẻ mặt không vui, giơ tay nhìn thời gian.

Hạ Nhược đi về phía Phong Ngạn, mới mới bước lên bậc cầu thang đã bị bảo an ngăn cản ở dưới.

“Tiểu thư, hôm nay nơi này triển khai hội đấu giá, người không liên quan không được đi vào!” Trong đó có một người mở miệng.

Hạ Nhược nhướng mày, hỏi lại: “Anh tại sao lại biết tôi không phải tham gia hội đấu giá chứ?”

“Vậy mong tiểu thư trình thư mời cho chúng tôi kiểm tra!”

Cô dùng nhân vật bắt chước của hệ thống, ăn mặc cũng rất đơn giản, cũng không giống bộ dáng như người có thể tới tham gia hội đấu giá cao cấp như thế này.



Những hội đấu giá như vậy, khách hàng tham gia thường là dùng dung mạo và thân phận thật để tới, ăn mặc cũng thực quý khí.

Ở thế giới ảo, mua sắn lễ phục đẹp đẽ quý giá cũng cần phải có một số lượng lớn tinh tệ.

Bởi vậy an bảo kết luận, Hạ Nhược chính là người muốn đục nước béo cò ở đây.

Hạ Nhược ngẩng đầu nhìn về phía Phong Ngạn, đôi tay làm một cái loa kêu lên: “Đại vô lại, người này không để tôi đi vào!”

Phong Ngạn vẫn luôn đang chờ Hạ Nhược tới, bằng không anh cũng đã sớm đi vào, nghe thấy giọng nói liền nhìn đi.

Dung mạo cùng giọng nói đều thay đổi, nhưng thần thái của đối phương thì anh liếc mắt một cái là nhận ra đây là Hạ Nhược.

Lại nói, cũng không phải ai đều dám kêu anh như vậy.

Hắn bước nhanh đi qua, sắc mặt lãnh lệ nhìn an bảo hỏi: “Đây là bạn nữ tôi mời tới, anh có ý kiến sao?”

Hai gã bảo an ngăn lại Hạ Nhược căn bản không nghĩ tới cô lại chính là bạn gái được mời của Phong tam thiếu, tức khắc hoảng sợ.

Thật sự là trước kia dù tham gia hoạt động gì, vị tam thiếu gia này đều không có mang bạn nữ đến.

“Không có ý kiến, chúng tôi chỉ hỏi vài câu theo lệ thôi, tuyệt đối không dám cản bạn gái của tam thiếu đâu.”



Hai người tư thế khúm lúm, lập tức cung kính đối mà khom lưng làm một cái thỉnh tư thế với Hạ Nhược: “Tiểu thư, mời!”

Hạ Nhược lúc này mới lướt qua hai người, đi đến bên cạnh Phong Ngạn, nhàn nhạt mà nói: “Đi thôi!”

Phong Ngạn gật đầu, mang theo cô đi vào bên trong.

Lúc này tên đàn ông trung niên kia cũng đi tới, ánh mắt dừng lại trên người Hạ Nhược bồi hồi nói: ‘Tam thiếu, vị này chính là?”

Phong Ngạn vẻ mặt thiếu đánh nói: “Liên quan gì đến ông?”

Người đàn ông trung niên nghẹn lại, thấp giọng khuyên: “Đêm nay nguyên thủ ở nhà, mong rằng tam thiếu người trở về một chuyến!”

Phong Ngạn cuồng ngạo nói: “ Khi nào ông ta quyết định không cưới người phụ nữ kia nữa thì tôi sẽ trở về, bằng không thì ông ta cứ coi như không có đứa con trai này đi.”

Người đàn ông trung niên vẻ mặt bất đắc dĩ: “Nguyên thủ cũng có suy xét của chính mình, ngài đã làm loạn tiệc đính hôn, làm nguyên thủ mất hết cả mặt mũi, nếu người còn tiếp tục như vậy thì sẽ làm tình cảm cha con ngày càng đi xuống thôi.”

“Ông có thấy phiền hay không! Sao ông nói nhiều thế, chỉ cần ông ta không thay đổi quyết định, tôi sẽ không trở về”.

Phong Ngạn ánh mắt không kiên nhẫn: “Còn nữa, về sau đừng lại đến quấy rầy tôi!”

Sau đó, anh lười đi để ý đến người đàn ông trung niên, lôi kéo cánh tay Hạ Nhược lập tức đi vào cao ốc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play