Trong lòng Hạ Húc Nghĩa rất là không thoải mái, bố ông đúng thật là không công bằng, lại mang phần lớn tài sản chia cho anh cả.
“Bố, người phân nhà như vậy có cảm thấy công bằn sao? Chẳng nhẽ anh cả là con người, chúng ta lại không phải là con cháu của người?”
Ông Hạ cười lạnh: “Đây là quy định của tổ tiên để lại, mạch nào kế thừa vị trí gia chủ có thể được phân 8 phần gia sản. Sản nghiệp tổ tiên đều là không thể động, cũng không phải là ta bất công, ta cũng chỉ có thể dựa theo quy củ để làm thôi”.
“ Tất nhiên, các người cũng có thể lựa chọn không phân nhà nữa, ta sẽ cho các con một cơ hội cuối cùng để nghĩ lại”. Ông lại càng thích khống chế con gái cùng cháu gái trong lòng bàn tay.
Hiện tại, Hạ Húc Nghĩa còn đang phải quảng lý một công ty nhỏ không thể sinh lời, lúc nào cũng phải xem sắc mặt của anh cả để sống, khẽ cắn môi nói: “Phân, vì sao mà lại không phân ra?”
Hạ Nhược cũng không có hứng thú tiếp nhận một công ty xếp đầy người của kẻ khác bên trong lại là vỏ rỗng: “Con nhận phần lãi suất này!”
Khuôn mặt ông Hạ vẫn trầm xuống như cũ: “ Vốn lưu động của công ty đều đang được lưu chuyển trong giai đoạn phát triển công ty, đưa tiểu Nhược lãi suất cũng được, chờ sau này vốn lưu động nhiều lên, ta sẽ chuyển cho cháu sau.”
Hạ Nhược cũng không bất ngờ, cô nhàn nhạt nhìn ông:“Ông cùng bác cả muốn đem tài sản của bố mẹ cháu chiếm hữu làm của riêng sao? Nếu ông đã nói thế, cháu chỉ có thể đi khởi tố!”
Ông Hạ bị Hạ Nhược nói đúng suy nghĩ của mình cũng không thèm để ý, ông cảm thấy tài sản của con trai mình đương nhiên sẽ được thu vào trong gia tộc, chứ không phải chia cho một đứa cháu gái sau này gả ra bên ngoài.
Khởi tố gì đó ông mới không sợ, luôn có chỗ trống có thể chui vào, nếu còn không được nữa thì cố gắng kéo dài thời gian, thây tóm xong thì đem vỏ rỗng công ty trả lại cho con bé.
Nghĩ thì như vậy, nhưng trước mặt mọi người ông ta lại nói: “Không phải là không cho cháu, chỉ là chờ công ty lại có vốn lưu động dư thừa sẽ đưa cháu, hoặc bác cháu chia tách công ty ra một lần nữa, mấy tháng sau sẽ lại đem công ty trả lại cho cháu để tự mình quản lý.”
Hạ Nhược lắc đầu, “ Như vậy là phải chờ đến khi nào? Cháu không đồng ý!”
Hạ Húc Hoằng một phần tài sản đều không nghĩ sẽ chia cho Hạ Nhược, đã vao trong bụng ông thì làm gì có đạo lý lại nhổ ra: “Vậy không có biện pháp, hiện tại công ty thật sự là không đủ tài chính để chia.”
Nhìn ông Hạ muốn chơi xấu, Hạ Nhược cường thế nói: “Một khi đã như vậy, các người lấy sản nghiệp khác ra thế vào đi.”
“Chuyện này còn không tới phiên cháu quyết định.” Ông Hạ cũng nói cường thế, thậm chí mang theo vài phần uy hiếp nói: “ Cháu hãy chờ mấy tháng nữa, nếu không cũng đừng nghĩ tới được phân nhà sống một mình!”
Ông cũng nhìn ra, Hạ Nhược một lòng muốn phân ra ở riêng, vậy ông sẽ không để cho con bé được như ý nguyện, dám ngỗ nghịch với ông thì đều phải trả một cái giá đắt.
Hạ Nhược cong môi, “Ai, không nghĩ tới sau khi bố chết trận, con ở nhà chẳng những bị cắt xén tiền ăn mặc, đến cả di sản mà bố mẹ để lại cũng bị chiếm đoạt.”
Nàng nâng lên Chung Đoan trên tay, “ Ông, bác, các người nghĩ sao nếu con đem chuyện này gọi điện báo cho các các vị thượng tướng là bạn của bố. Lại ở trên mạng nói, Hạ gia ngược đãi cùng ức hiếp cô nhi của liệt sĩ, chiếm đoạt tài sản riêng, không biết anh họ ở trường quân đội đệ nhất sẽ bị người người khinh bỉ hay không? Hoặc là làm các lão sư có ấn tượng vô cùng kém đối với anh?”
“Không biết có người nhà như vậy, tương lai anh tiến vào trong quân đôi, có thể bị ảnh hưởng gì hay không đây!”
Cô ngẩng đầu, cười như không cười hỏi: “Các người có muốn thử xem không?”
Hôm nay tới nhà cũ, vãn bối cùng lứa với cô chính là Hạ Chí, nhưng Hạ Húc Hoằng còn có một người con cả tên Hạ Tuấn, và một con gái tên Hạ Giai.
Hạ Tuấn là thiên phú song cấp A, cũng có song hệ dị năng, cũng thi đậu trường quân đội đệ nhất, thiên phú cùng năng lực không tầm thường, là cháu trai mà ông Hạ yêu thương nhất, cũng là cháu trai cả khiến ông ta tự hào cùng kỳ vọng nhất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT