1.
Gần Tết, phủ Minh Hầu gia hết sức náo nhiệt.
Trong sân Lý Uyển và Liễu Hi đang dạy các tiểu cô nương dùng song kiếm, thỉnh thoảng lại cãi nhau inh ỏi, ai cũng cho rằng cách dạy của mình mới là chính thống.
Các tiểu cô nương cầm song kiếm bằng gỗ chạy tới chạy lui trong sân chém trụi đám hoa cỏ quý giá mà Liễu Yếm hết lòng chăm nom.
Liễu gia ca ca: "......"
Các tiểu cô nương nắm góc áo hắn rồi ngửa đầu nhìn hắn bằng đôi mắt to tròn đen láy.
Liễu gia ca ca thở dài nói: "A muội, Lý cô nương, ta thấy các ngươi vẫn nên dạy tụi nhỏ đọc sách viết chữ đi."
Liễu Hi chống nạnh hừ một tiếng: "Ca, tiểu cô nương phải luyện võ cho giỏi để sau này cưỡi ngựa vung đao làm đại tướng quân chứ!"
Lý Uyển phụ họa: "Tiểu Liễu a muội nói đúng lắm."
2.
Kiêm Tiểu Minh thấy Liễu Yếm một thân một mình đứng ở hành lang chơi với chim, phát hiện vẻ mặt đối phương ưu sầu nên nhịn không được hỏi: "Liễu huynh, sắp hết năm mà ngươi còn buồn phiền gì thế?"
Liễu gia ca ca lại thở dài: "A muội ta đấy."
Kiêm Tiểu Minh nói: "Ồ, không phải Liễu cô nương và Lý cô nương đang vui vẻ lắm sao?"
Liễu Yếm nói: "Đúng vậy, chỉ là vui vẻ quá mức thôi."
Kiêm Tiểu Minh kiễng chân lên ôm Liễu Yếm rồi cong mắt cười nói: "Liễu huynh, ngươi đừng buồn, ta và ngươi cũng phải vui vẻ mới được."
Thật ra Liễu Yếm cảm thấy có lẽ Kiêm Minh không biết hắn đang buồn rầu chuyện gì nhưng được ôm xong hắn lại thấy chuyện kia cũng không phải vấn đề gì lớn.
Hắn vuốt mái tóc hơi rối của Kiêm Minh, nghĩ thầm tiểu đệ đệ này sao càng ngày càng đáng yêu, không nghĩ ra đáp án nên cúi đầu hôn một cái lên đôi môi có vị hoa quế ngọt ngào của tiểu đệ đệ.
3.
Hành lang trong phủ treo rất nhiều đèn lồng đỏ chót.
Câu đối dán trên cây cột toàn chữ viết nguệch ngoạc bằng bút lông của trẻ con.
Nhậm Tầm chắp tay sau lưng đi giữa hành lang xem từng câu đối, trên mặt nhịn không được hiện lên ý cười.
[Minh Minh tốt nhất trên đời]
[Ai cũng phải đối tốt với Minh Minh]
Là mấy tiểu cô nương viết, bên dưới còn vẽ một chú chó con xấu tệ.
Hắn cũng cầm bút lông viết thêm một câu:
[Nhất định rồi]
4.
Bốn người Kiêm Tiểu Minh, Tống Lẫm, Yến Trọng và Phó Ngọc xúm nhau nặn sủi cảo.
Kiêm Tiểu Minh nặn mấy cái sủi cảo hình con thỏ rồi hỏi Yến Trọng: "Tóc của Thọ Thọ là do minh chủ cắt đấy à?"
Yến minh chủ giơ tay dính bột mì sờ cằm cười hết sức đắc ý: "Ừ, ta cắt đấy."
Tống Lẫm cười khẩy: "Hèn gì xấu y chang tóc mái của ngươi."
Yến minh chủ: "?"
Yến minh chủ bốc một nắm bột mì ném Tống Lẫm rồi cả giận nói: "Ngươi mới xấu, ngươi là đồ chó không biết thưởng thức cái đẹp!"
Hai người lại trực tiếp so chiêu trong phòng.
Kiêm Minh cũng không cản mà vẫn chăm chú vùi đầu nặn sủi cảo.
Phó Ngọc đưa sủi cảo hình hoa mai mình vừa nặn tới trước mặt Kiêm Minh, cong mắt hỏi: "Kiêm Minh huynh, ta nặn sủi cảo đẹp không?"
Kiêm Minh bội phục khen ngợi: "Xinh thật."
Phó Ngọc thò mặt sang: "Ta nặn xinh vậy thì Kiêm Minh huynh phải thưởng cho ta chứ nhỉ."
Kiêm Minh còn chưa hiểu Phó Ngọc nói gì thì hai cục bột không biết từ đâu bay tới đập vào mặt Phó Ngọc.
"......"
Kiêm Tiểu Minh đè tay Phó Ngọc lại: "Đừng ném thuốc xổ, bình tĩnh lại nào."
5.
Lúc ăn cơm.
Lý Uyển phụ trách xào rau thấy Kiêm Tiểu Minh bị cay đỏ bừng mặt mũi thì áy náy nói: "Xin lỗi, khẩu vị địa phương chúng ta hơi nặng."
Kiêm Tiểu Minh lau nước mắt nói: "Nhưng cũng đâu cần bỏ ớt đầy nồi vậy chứ......"
Lý Uyển nói: "Không ngon à?"
Trên bàn ăn các bạn của Tiểu Minh cũng không quên so công phu, rõ ràng trong nồi đầy khoai tây nhưng bọn họ chỉ thích giành một miếng.
Yến Trọng thành công cướp được khoai tây hí hửng cắn một miếng, sau đó bị cay suýt nữa sủa nhặng xị (?).
Yến minh chủ đập bàn cả giận nói: "Đây là chủ ý của kẻ nào mà xào chung khoai tây với gừng thế hả?"
Liễu a muội nói: "Chẳng lẽ ngươi không thấy trên miếng khoai tây này có lông sao?"
Yến Trọng: "......"
Hắn gắp cọng cải trắng để xua đi vị cay trong miệng, ai ngờ vừa nhai hai cái thì nước mắt lập tức rơi xuống.
Mẹ nó cải trắng xào tiêu à?
Lý Uyển quay sang nhìn hắn rồi che miệng cười nói: "Minh chủ cũng thấy ngon đúng không?"
Yến Trọng nuốt lời thô tục xuống bụng rồi miễn cưỡng cười nói: "Ngon."
6.
Theo phong tục ăn Tết, mọi người sẽ thay phiên nhau chuẩn bị tiết mục cuối cùng.
Năm nay đến lượt Kiêm Minh.
Liễu Hi vừa buộc dây lưng cho Kiêm Minh vừa nói: "Tiểu Minh đệ đệ, nếu ngươi là nữ thì ta chắc chắn sẽ cưới ngươi."
Lý Uyển đứng phía trước vẽ lông mày cho Kiêm Minh: "?"
Liễu Hi nói: "Ta thuận miệng nói đùa thôi, ngươi đừng tưởng thật."
7.
Khi Mẫn cô nương trang điểm lộng lẫy đeo kiếm từ trong phòng bước ra, bên ngoài đột nhiên lặng ngắt như tờ.
Kiếm động, gió động, váy động.
Còn có tâm động.
Tóc đen bay phấp phới trong gió, cổ tay trắng như tuyết lộ ra dưới tay áo, đôi môi màu hoa mai nhạt.
Còn có đôi mắt lấp lánh như sao.
8.
Các bạn của Tiểu Minh cảm thấy trong nửa khắc múa kiếm này mình hết cong lại thẳng, hết thẳng lại cong, suýt nữa còn tưởng mình không phải đoạn tụ.
9.
Lý Uyển huých đệ đệ thấp giọng hỏi: "Cẩu đệ đệ, tối nay y đẹp như vậy mà ngươi còn u sầu cái nỗi gì?"
Lý Miện thu lại ánh mắt nhìn Kiêm Minh chăm chú rồi cúi đầu nhìn kiếm bên hông mình: "Tối nay y đẹp lắm nhưng lại không phải của ta."
Lý Uyển nói: "Hầy, chẳng có chí khí gì cả, uống chén rượu này đi, tỷ tỷ sẽ cho ngươi thêm dũng khí để cướp y về!"
10.
Đám người nâng chén chạm cốc dưới ánh đèn lồng sáng rực.
Vô cùng náo nhiệt.
Đánh đàn ca hát.
Nguyện mỗi năm mỗi tháng đều như hôm nay.