105.
Khi năm người chúng ta từ đại mạc trở lại nơi có người ở thì trăng đã lên cao. Yến Trọng bịt kín mặt chỉ lộ ra đôi mắt.
Ta nghĩ thầm kiểu tóc mái này của hắn cũng đâu có xấu, cần gì phải che mặt chứ? Hắn nghe ta hỏi thì hậm hực liếc ta một cái rồi nói: "Nếu bị bạn bè trên giang hồ nhìn thấy thì gương mặt này của ta coi như bỏ."
Giáo chủ bưng trà cười khẩy: "Ngươi có lúc nào cần mặt đâu."
Yến minh chủ: "......"
Yến minh chủ nói: "Tống giáo chủ, tuy hai chúng ta là kẻ thù nhưng trước kia đâu thấy ngươi xỉa xói ta như bây giờ."
Giáo chủ nói: "Nếu ngươi cần mặt thì sao lại bỏ vật kia vào túi tiền tặng y?"
Yến minh chủ đột nhiên im bặt.
Sau đó hắn quay sang nhìn ta đang gặm bánh mè, chần chờ hồi lâu mới hỏi giáo chủ: "Chẳng lẽ...... ngươi dùng vật kia trên người y rồi à?"
Ta chớp mắt mấy cái, không hiểu bọn họ đang nói gì nên tiếp tục vùi đầu nghiêm túc gặm bánh.
Giáo chủ cười lạnh: "Ta không dùng chẳng lẽ để ngươi dùng chắc?"
Yến minh chủ: "Đồ chó ngươi có tư cách gì mà nói ta không cần mặt mũi hả."
Thấy bọn họ lại sắp đánh nhau, ta vội vàng gắp thật nhiều thịt vào chén mình, mất công ta chưa ăn no mà bọn họ đã lật bàn.
Phó Ngọc ngồi cạnh ta cúi mặt lại gần thì thầm: "Kiêm Minh huynh, khóe miệng ngươi dính mè kìa."
Ta liếm khóe miệng bên trái.
Phó Ngọc nói: "Không phải, bên kia cơ."
Ta liếm khóe miệng bên phải.
Phó Ngọc nói: "Lên trên chút xíu."
Ta thè lưỡi liếm một vòng nhưng vẫn không liếm tới.
Y cúi đầu nâng cằm ta lên rồi liếm gò má ta một cái. Ta nghĩ thầm thì ra hạt mè nằm xa khóe miệng mình như vậy, hèn chi liếm mãi không tới.
Phó Ngọc liếm xong vẫn không chịu buông tay mà lại hôn lên môi ta, đầu lưỡi cạy mở miệng ta rồi đút hạt mè kia cho ta.
Khi y lui ra còn ngây thơ cười với ta: "Kiêm Minh huynh, ta không lừa ngươi đâu."
Nhậm Tầm gắp đùi gà cho ta rồi nhỏ giọng bảo ta: "Xem ra kẻ bên cạnh ngươi mới là không biết xấu hổ nhất."
Yến Trọng và giáo chủ bị hành động của Phó Ngọc làm quên cả đánh nhau, ta thầm suy tư bọn họ trừng mắt nhìn nhau như vậy có khi nào tóe ra lửa tình không......
Vừa nghĩ vừa ăn một hồi, ta phát hiện mỗi lần Phó Ngọc muốn gắp thức ăn thì Yến Trọng và giáo chủ đều thò đũa tới giành với y.
Ta chẳng biết bọn họ đang so tài gì nên chia thịt trong chén mình cho Phó Ngọc rồi nói khẽ với y: "Ngươi gầy như vậy nhất định là vì bình thường không chịu ăn thịt, ta chia cho ngươi này, phải ăn hết đấy nhé."
Phó Ngọc ngoan ngoãn gật đầu, y cắn đũa nhìn ta rồi cong mắt cười nói: "Tạ ơn Kiêm Minh huynh."
106.
Tống Lẫm: "......"
Yến Trọng: "......"
Mẹ nó, sơ ý quá.
107.
Ban đêm ở lại khách điếm, bọn họ đi rửa mặt còn ta theo Nhậm huynh học bài.
Đang học nửa chừng ta chợt nhớ ra một chuyện quan trọng, thế là bảo hắn: "Trong hang ta không tìm được thứ ngươi nói."
Nhậm huynh nhíu mày rồi cởi đai lưng mình ra cho ta nhìn phía sau.
Lưng hắn màu lúa mì, cơ bắp rắn chắc cân đối...... Nhưng trọng điểm là bản đồ phủ bột vàng kia đã không còn.
Hắn mặc áo vào rồi nói: "Tìm được hay không cũng chẳng quan trọng, dù ngươi không tìm thấy thì người khác cũng chẳng mò đến chỗ kia được đâu......"
Nhậm Tầm chợt im bặt, một lát sau mới giương mắt nhìn ta nói: "Chắc ngươi nghĩ ta đang lợi dụng ngươi nhỉ."
Ta nói: "Ta không nghĩ vậy."
Nhậm Tầm cười: "Ta hạ độc ngươi rồi uy hiếp ngươi đến nơi xa lạ này...... Sao ngươi không nghĩ mình bị lợi dụng?"
Ta lật sách nói: "Nếu cứ nghĩ người khác lợi dụng mình thì đau khổ lắm. Ta đã hứa với ngươi và tự nguyện đến đây, dù ngươi có lợi dụng ta hay không thì ta cũng chẳng cảm thấy gì cả."
Nhậm Tầm cười ha ha rồi đưa tay vuốt tóc ta, cúi người nói: "Ngươi biết không? Thật ra trước kia ta từng gặp ngươi đấy."
Ta: "?"
Ta nói: "Ta không biết."
Nhậm Tầm quay người đẩy cửa sổ, khoanh tay dựa cửa nói: "Cũng đúng thôi, là ta gặp ngươi chứ đâu phải ngươi gặp ta."
Giọng hắn theo gió thổi tới chỗ ta: "Mộ cha mẹ ngươi nằm trên một ngọn núi xanh tươi gần Giang Nam. Trên núi có chim hót líu lo, có hươu, có thỏ, khi xuân tới hoa nở đầy trên núi. Chừng nào ngươi đến đó thì cứ tìm cái cây cao nhất......"
Có phải mưa hắt vào không? Sao trang sách trên tay ta lại ướt thế này?
Nhậm Tầm khẽ buông tiếng thở dài: "Năm đó sư phụ đến muộn một bước nên không thể cứu cha mẹ ngươi. Trước khi ông ấy dẫn ta ra đảo đã lập mộ cho cha mẹ ngươi."
Ta chợt phát hiện mưa rơi xuống từ trên mặt mình.
Ta nâng tay áo lên lau mắt nhưng mưa càng lúc càng lớn khiến chữ trên trang sách ướt nhòe.
Ta định nói "quá tốt rồi" hoặc tạ ơn hắn, nhưng có lẽ vì quá vui mừng nên ta lại thấy cõi lòng nặng trĩu, một nỗi buồn khó tả xua tan hết những câu "không sao cả" mà ta tự nhủ mình, một chữ ta cũng chẳng thốt ra được.
"Muốn khóc thì cứ khóc đi." Nhậm Tầm đi tới đứng trước mặt ta rồi khom lưng ôm lấy ta, "Kiêm Minh, người đời thường nói khổ tận cam lai."
"Ngươi cũng sẽ như vậy thôi."