Tần Mục Dã quả thực bị buộc bộc lộ ra thực lực vận động viên chạy nước rút, giống như Husky bị lửa đốt đến mông, tiến vào thang máy, lập tức chạy gia tốc lao tới ——
Chờ thể lực chống đỡ hết nổi Uông Xuyên không ngừng đẩy nhanh tốc độ đuổi theo, đối tượng lại là Tần Mục Dã sắc mặt xám trắng u ám.
Uông Xuyên sợ tới mức không dám hé răng, ánh mắt đảo quanh khắp nơi ở phòng nghỉ: "Bảo bối đâu? Bảo bối không thấy? Không thể nào, tôi dặn dò qua bé muốn ở chỗ này chờ chúng ta!"
Tần Mục Dã phẫn nộ mất khống chế mà xông tới, đôi tay xách cổ áo Uông Xuyên, cơ hồ muốn đem hắn đánh tới nơi, môi mím chặt, một chữ không phát.
Uông Xuyên tự nhận mình đuối lý, cũng không dám hé răng.
Hắn biết Tần Mục Dã là thật sự rất dễ mất khống chế.
Trong vòng mọi người đều nói Tần Mục Dã tính tình táo bạo, như là người có bệnh, nhưng Uông Xuyên theo anh ba năm, chân chính hiểu rõ con người của anh.
Tần Mục Dã tuy rằng có bệnh cảm xúc, có khi rất khó khắc chế cảm xúc chính mình, nhưng anh đối với người thân cận là khoan dung nhất, bao gồm hắn, chẳng sợ hắn ở công việc phát huy không tốt, Tần Mục Dã đều không có lộ ra một mặt hung ác như vậy.
Uông Xuyên liều mạng xin lỗi: "A Dã, thực xin lỗi, xác thật là tôi không đúng, tôi biết cậu tức giận, nhưng là hiện tại tìm đứa bé quan trọng hơn, nhất định có thể tìm được, có lẽ còn ở trong công ty!"
Tần Mục Dã môi trắng bệch, trước trán tóc mái màu xám nhạt đều bị mồ hôi lạnh làm ướt.
Anh thu tay, trầm mặc mà lao ra ngoài, tìm khắp cả tầng lầu.
......
Khoảng 7 giờ, phòng an ninh đổi ca, thay đổi bảo an trực ban.
Tên này là bảo an trực đêm nay, công tác thanh nhàn, đến liền ở trên ghế nằm híp.
Lui ở trong góc Miên Miên càng ngày càng tin tưởng bé đã bị vứt bỏ, sẽ không có người tới đón bé về nhà.
Bé rốt cuộc lấy hết can đảm đẩy cửa đi ra ngoài, ý đồ tìm kiếm biện pháp về nhà.
Em trai thối không cần bé, nhưng anh Hoài Dữ hẳn là...... Hẳn là sẽ không như vậy nhẫn tâm vứt bỏ bé đâu.
Miệng bé lẩm bẩm nhắc mãi: "anh Hoài Dữ, anh ở đâu? Miên Miên tìm không thấy anh......"
(huhu edit tới đây tự nhiên buồn ngang:< thương Miên Miên:<)
Đứa bé chỉ cao tới bắp đùi người lớn lẻ loi mà đi một mình trên đường vào ban đêm, cảnh tượng chung quanh người qua đường vội vàng, đều là người làm công vừa tan tầm mỏi mệt, mặc dù bị đứa bé có giá trị nhan sắc cao hấp dẫn tròng mắt đều nhìn chăm chú, cũng bất quá là nhìn xem mà thôi, cũng không có người nghỉ chân dò hỏi.
Đây là lần đầu tiên Miên Miên hạ phàm tới nay một mình, bé lần đầu tiên phát hiện thế giới xa lạ này lại lớn như vậy, bé nhỏ như vậy, mỗi con đường nhìn qua đều không khác nhau lắm, căn bản không biết con đường nào có thể về nhà. Chân ngắn nhỏ đi tới đi tới, đi tới một cửa hàng sáng sủa.
Chữ M màu vàng cực lớn trên đỉnh đầu bé lóe sáng, thực khách đẩy cửa ra tới, mang ra hơi thở đồ ăn thơm nức.
Miên Miên ngẩng đầu, thấy một tấm poster lớn, là thịt bò hamburger.
Trời lại lạnh, bụng nhỏ cũng lộc cộc lộc cộc mà kêu, bé lập tức liền nhớ tới anh Hoài Dữ lần trước dẫn bé đi ăn hamburger......
Cách đó không xa trên đường đối diện, một thiếu niên tóc lộn xộn nhìn đứa bé.
Tư Mệnh vốn dĩ đang ở tiệm net điên cuồng chơi game, biết được bé con lạc đường, hắn nhịn đau treo máy, lập tức đến đây.
Mắt thấy bộ dáng bé con nước mắt lưng tròng, hắn đau lòng đến muốn mệnh, đang chuẩn bị xuyên qua đường phố, trước mặt lại đột nhiên xuất hiện một chiếc siêu xe.
Cửa sau siêu xe mở ra, đi xuống là một chàng trai trẻ tuổi mặc lễ phục trắng đeo kính râm, phía sau còn đi theo một trợ lý.
Chàng trai chân dài bước nhanh đi đến trước mặt đứa bé, khom lưng, bàn tay to ôn nhu mà chạm chạm đầu đứa bé: "bạn nhỏ, em bị lạc người nhà sao?"
Miên Miên nghe được thanh âm xa lạ, lại bị người xa lạ sờ soạng đầu, theo bản năng rụt về sau vài bước.
Lục Kha Thừa thấy đứa bé sợ hãi, hắn duỗi tay tháo xuống kính râm, lộ ra một khuôn mặt tuấn tú, cười đến ôn nhu: "Đừng sợ, anh không phải người xấu, nói cho anh biết em như thế nào lại bị lạc?"
Miên Miên nâng cằm lên, nước mắt lưng tròng mắt to nháy mắt sáng lên.
Anh này...... Cũng quá đẹp ha.
Bằng lương tâm mà nói, quả thực so anh Hoài Dữ còn xinh đẹp hơn.
thẩm mỹ Miên Miên thuộc về trình độ Tiên giới, ở Tiên giới nhóm thượng thần được công nhận anh tuấn phần lớn hàng năm mặc trường bào một chút màu trắng màu xanh lá, trên người cũng không có bất luận trang sức gì, sạch sẽ, tiên phong ngọc cốt.
Cho nên bé đối với Tần Mục Dã trào lưu hoa hòe loè loẹt trang điểm như vậy hoàn toàn vô cảm.
Lại bị anh này một thân lễ phục tây trang màu trắng nhìn qua sạch sẽ chính khí chọc trúng điểm, nhất thời xem ngây người.
"anh, anh...... Người nhà của em, ô ô...... Bọn họ không cần em nữa."
Lục Kha Thừa có chút kinh ngạc, anh vừa rồi ngẫu nhiên nhìn phía ngoài cửa sổ xe, nhìn thấy trước cửa MacDonald một đứa bé với khuôn mặt ủy khuất đứng, càng xem càng quen mắt, hoài nghi là người quen, vội xuống xe tìm hiểu tình huống.
Anh trấn an mà sờ sờ đầu bé con, đứa bé mặc một kiện áo lông nhỏ, bên trái có một cái logo nho nhỏ, là một nhãn hiệu thời trang trẻ em có tiếng, giày với quần đều rất sạch sẽ, hai cái bím tóc nhỏ trên đầu cũng thực chỉnh tề, nghiễm nhiên là đứa trẻ được chăm sóc tốt, chắc không thể là cố ý vứt bỏ.
Thanh âm Lục Kha Thừa trầm ổn, dỗ dành nói: "Bảo bảo đừng nóng vội, trước nói cho anh biết anh trai của em tên gì, anh sẽ giúp em tìm được bọn họ."
Miên Miên hít hít cái mũi nhỏ: "Ngô...... em trai thối kêu Tần Mục Dã, chính là hắn không cần em."
Nói tới đây, bé ủy khuất cực kì, rốt cuộc kiềm không được ô ngao một tiếng nhếch miệng khóc.
Lục Kha Thừa sắc mặt khẽ biến, trợ lý phía sau anh cũng sợ hãi.
"cái gì, nhãi con của Tần Mục Dã? Tôi nói Thừa tổng tại sao ngài lại xuống xe a......"
Lục Kha Thừa vội đem bé con bế lên "Không khóc không khóc, anh quen Tần Mục Dã, anh giúp em liên hệ với anh trai nha."
Lục Kha Thừa vốn dĩ đã cảm thấy đứa bé này quen mắt, vừa nghe bé nói, nháy mắt liền nhớ tới đứa bé hình như kêu là Tần Miên Miên.
Lục thị cùng Tần thị hai nhà cũng coi như là có giao tình, anh đã từng tham gia tiệc sinh nhật một tuổi của tiểu công chúa Tần gia.
Bảo bảo phấn điêu ngọc trác, trắng trẻo đáng yêu, anh ấn tượng rất sâu. Bất quá từ đó không còn gặp lại, thẳng đến mấy tháng trước nghe được có người đồn nói đứa bé kia phát sinh ngoài ý muốn đã chết, nhưng chỉ là nghe đồn, không xác định thật giả.
Trợ lý Tiểu Chiếu lấy ra di động, trực tiếp từ danh bạ gọi cho Uông Xuyên, nhưng không ai bắt máy.
Tiểu Chiếu: "di động Uông Xuyên không ai tiếp."
Miên Miên cái miệng nhỏ mím lại: "Ô ô, chú Uông Xuyên là đại phôi đản! Chính là chú ấy vứt bỏ em, là chủ ý của em trai thối, là em trai thối kêu chú ấy vứt bỏ em!"
Lục Kha Thừa mới vừa kết thúc tiệc tối ở đài truyền hình cách vách, lúc này không có việc gấp.
Đứa bé vẫn luôn khóc, lại đứng chờ ở trước của nhà hàng, phỏng chừng là đói bụng.
Cho đứa bé ăn no là biện pháp ngăn cản đứa bé khóc.
Nhưng là người ở đây đi lại rất nhiều, anh không nên dừng lại quá lâu, Lục Kha Thừa phân phó: "Tiểu Chiếu, cậu đi mua một phần cho trẻ em, trời lạnh, không cần mua đồ uống lạnh, hỏi một chút có hay không sữa bò nóng, tôi trước ôm đứa bé vào trong xe."
Tiểu Chiếu thực mau mua cơm trở về.
Lục Kha Thừa cắm ống hút vào sữa bò ấm áp, nhét vào tay nhỏ múp mít của Miên Miên, an ủi mà nói: "Yên tâm, Tần Mục Dã sẽ không phải không cần em, hắn khẳng định là vội nên đã quên, bảo bảo ăn cơm trước, chúng ta sẽ tiếp tục liên hệ với hắn."
Tiểu Chiếu có điểm lo lắng: "Thừa tổng, anh xác định đứa bé này là nhãi con nhà Tần Mục Dã sao? Này không phải con riêng của hắn ta đi? Vạn nhất về sau bị cho hấp thụ ánh sáng, anh lại trùng hợp tiếp xúc qua đứa bé, làm không tốt lại muốn đem nồi chụp đến trên người của anh......"
Lục Kha Thừa nói: "Này không quan trọng, cậu trước tiếp tục gọi cho Uông Xuyên."
Miên Miên bụng đã sớm đói bẹp, uống lên mấy miếng sữa to, Lục Kha Thừa lại giúp bé ăn hơn phân nửa cái hamburger trẻ em.
Bé con nước mắt lưng tròng, ủy khuất cùng kinh hách đều treo ở trên mặt, nhưng vẫn từng ngụm từng ngụm ăn đồ ăn và uống sữa.
Cái này làm cho Lục Kha Thừa liên tưởng trên mạng nổi tiếng với biểu cảm —— "Nãi vẫn là đến uống, nhật tử vẫn là muốn quá".*
*Đại ý là nên ăn thì vẫn phải ăn, ngày còn dài vẫn phải tiếp tục sống tiếp nha: nguồn Xiao_Xing_Xing. cảm ơn bạn đã dịch nè hiuhiu
Anh buồn cười: "để đứa bé đáng yêu như vậy đi lạc, Tần Mục Dã lúc này hẳn là đang khóc."
Miên Miên lắc đầu, cắn hamburger hàm hồ mà phủ nhận: "Mới sẽ không đâu, em trai thối là cố ý!"
Lục Kha Thừa tin tưởng đây là một hiểu lầm.
Nhà anh cũng có một em gái, em gái Lục Linh 4 tuổi rưỡi là bạn nhỏ múp mít, đáng yêu cực kỳ, ôm vào trong ngực rất ấm.
Đứa bé đáng yêu đều là đặt trong lòng bàn tay mà yêu thương, ai sẽ nhẫn tâm cố ý đánh mất.
*
Lúc đó, Tần Mục Dã chạy tìm khắp các tầng lầu của tòa cao ốc, phòng theo dõi cũng khẩn cấp điều người tới giúp, phát hiện bé con được chú dọn vệ sinh đưa đến phòng an ninh, ở thời điểm bảo an thay ca ngủ gà ngủ gật, bé tự mình đẩy cửa ra ngoài.
Lại sau đó, liền không còn tin tức......
Tần Mục Dã nhìn đến hình ảnh cuối cùng bóng dáng bé con nho nhỏ biến mất ở màn ảnh, lảo đảo một cái, thiếu chút nữa không đứng vững.
Uông Xuyên tâm cũng lạnh đi một nửa, lập tức gọi điện thoại báo nguy.
Báo xong lúc sau hai người cùng chạy đến cao ốc phụ cận khắp nơi tìm lung tung.
Thời điểm sứt đầu mẻ trán, điện thoại Tiểu Chiếu gọi đến.
Uông Xuyên nhíu mày: "Tiểu Chiếu? Nhớ không lầm hình như là trợ lý Lục Kha Thừa, hắn cư nhiên gọi điện thoại cho ta? Muốn tiếp hay không a? Phỏng chừng là sự tình Weibo hôm nay muốn tìm chúng ta thương lượng đi."
Tần Mục Dã cắn răng: "anh xem lão tử hiện tại có rảnh quan tâm đến những vấn đề đó sao?"
Uông Xuyên cũng tang mặt: "Tôi sai rồi, tôi thật sự không phải cố ý, bảo bối sẽ không có việc gì, bé con thông minh như vậy, hẳn là sẽ không có việc gì......"
Tần Mục Dã sắc mặt âm trầm vô cùng: "nếu nhóc có việc gì, anh và tôi cùng nhau đền mạng."
......
Tiểu Chiếu bên này rốt cuộc cũng không gọi được cho Uông Xuyên.
Lục Kha Thừa thay đổi ý nghĩ: "Nếu không tôi hướng Tần Hoài Dữ gọi xem sao."
Năm phút sau.
Tần Mục Dã nhận được điện thoại đại ca nhà mình.
Tần Hoài Dữ tính tình luôn luôn ôn hòa ở trong điện thoại dị thường phẫn nộ: "Tần Mục Dã, em có phải hay không chán sống?"
Tần Mục Dã đang sứt đầu mẻ trán: "Đại ca, em biết anh muốn nói đến sự việc trên hot search, nhưng em hiện tại không rảnh, thật sự không rảnh, em trước......"
"Lăn! Ai quản em mấy chuyện đó! Anh là nói đến nhóc con, em cư nhiên đem bé đánh mất? lão đại Lục gia Lục Kha Thừa tự mình gọi điện thoại cho anh, nói nhóc con đang ở chỗ anh ta! Em tốt nhất nên cầu nguyện nhóc con bình an không có việc gì, nếu không anh đánh gãy chân của em."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT