Chương 1121

Yên Nam Phi, người được chọn làm rể của Song Tu Tông đợt trước bước chân ra, khí tức trên người mạnh mẽ quay cuồng, rung động đến mức khiến sàn võ đài lõm xuống.

Một tay ông ta hướng về phía Hứa Phi Đằng, năm ngón khép lại, mỗi một đầu ngón tay đều có sức mạnh tích tụ, rõ ràng là chuẩn bị ra tay.

“Ồ?”, Hứa Phi Đằng phe phẩy quạt, cười nhạt nói: “Hóa ra Song Tu Tông là môn phái lấy nhiều hiếp ít, lấy lớn hiếp nhỏ như vậy, hay cho các người còn là hoàng tộc Bồng Lai!”.

Yên Nam Phi không hề bị khích tướng, chỉ lạnh giọng nói: “Đối với Vực Ngoại Ma Môn, Song Tu Tông bọn ta chưa bao giờ nói đạo nghĩa. Nếu hôm nay cậu đã dám đơn thương độc mã xông vào Song Tu Tông bọn ta thì phải có giác ngộ có vào mà không có ra!”.

Ông ta vừa dứt lời, sức mạnh trên cánh tay phải xao động, vung ra một chưởng.

Một luồng khí tức nóng rực quét ra, chưởng lực tuôn trào, trong đại sảnh gió mạnh thổi vù vù. Hứa Phi Đằng trở nên nghiêm túc, kéo quạt trong tay ra sau, rót nội lực vào khiến quạt cứng như sắt thép, cứng rắn đối chọi với chưởng của Yên Nam Phi.

Hứa Phi Đằng là đệ tử thiên tài nổi bật nhất thế hệ này của Vực Ngoại Ma Môn, hai mươi sáu tuổi đã tiến vào cảnh giới chí tôn võ thuật, bây giờ đã đạt đến cấp trung chí tôn, nhưng đối mặt với một cao thủ đỉnh cao chí tôn võ thuật như Yên Nam Phi thì vẫn chưa đủ sức.

Sức mạnh hai người va chạm với nhau, Hứa Phi Đằng kêu lên một tiếng, lùi về phía sau, cho đến khi ra đến rìa võ đài, cánh tay bên phải đã tê dại.

Yên Nam Phi không hề do dự, lại đánh một chưởng vào không trung, chưởng ấn màu đỏ nhạt bất ngờ đánh tới sắp làm Hứa Phi Đằng bị thương nặng.

Đúng lúc đó, một tiếng động lớn vang lên ở trên đỉnh đầu, núi đá nứt ra, đỉnh núi nổ tung văng lên cao, ánh mặt trời chiếu thẳng xuống.



Sau đó, hai bóng người tựa thần tiên từ trên không bay xuống, một trong số đó di chuyển chớp nhoáng, phất tay áo từ xa, một trận gió mạnh cuốn tới đánh tan một chưởng mà Yên Nam Phi vừa tung ra.

Sức mạnh còn sót lại thuận thế ập tới, Yên Nam Phi chỉ kịp điều khiển sức mạnh đối kháng, bị đánh bay xa mười mấy trượng.

“Rầm!”.

Yên Nam Phi đập mạnh lên một vách núi, khóe miệng ứa máu. Tất cả mọi người đều kinh hãi, há hốc miệng nhìn hai vị khách không mời mà đến vừa bay từ trên trời xuống đó.

Hai người này trông khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi, xấp xỉ Yên Nam Phi, mặc bộ áo trắng giống như Hứa Phi Đằng, trước ngực có dấu tay màu đỏ máu đáng sợ, cực kì bắt mắt.

Hai người chắp tay đứng đó, đặt chân trên không trung cao ba trượng, ánh mắt ngạo nghễ nhìn xuống toàn cảnh.

“Cảnh giới siêu phàm sao?”.

Thượng Quan Uyển Nhi và mẹ cô ta Thượng Quan U Nhược vô cùng kinh ngạc, không kìm được kêu lên.

Yên Nam Phi đã bước vào đỉnh cao chí tôn võ thuật, một chiêu đánh ông ta bị thương thì chỉ có cao thủ võ thuật cấp bậc siêu phàm mới có thể làm được.

Nhìn cách ăn mặc của hai người này rõ ràng cũng thuộc phái Huyết Thủ Vực Ngoại Ma Môn, bọn họ không ngờ lần này phái Huyết Thủ lại sử dụng đội hình lớn như vậy, phái những hai người cảnh giới siêu phàm đến Song Tu Tông.

Cho dù là ở phái Huyết Thủ cao thủ như mây, cảnh giới siêu phàm cũng được xem là cảnh giới có sức chiến đấu cao nhất. Lần này có hai siêu phàm đến đây, rõ ràng phái Huyết Thủ đã chuẩn bị kĩ càng mới đến.

“Đã nhiều năm trôi qua, Song Tu Tông vẫn không tiến bộ gì, ỷ già hiếp trẻ mà gọi là năng lực gì?”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play