Chương 1095

“Biết rồi, tôi biết rồi, Trước đó tôi có mặt như mù, mong đại nhân khai ơn!”

Kịch bản thay đổi nhanh quá khiến đầu đám đông không kịp nảy số. Bọn họ đều không hiểu, người thanh niên trước đó còn hừng hực khí thế trấn nhiếp người khác thì sao đột nhiên lại bị dọa sợ thành ra như thế này.

“Lẽ nào là vì câu nói vừa rồi của anh Diệp sao?”

Ngô Duyệt Vũ nhìn Diệp Thiên. Nhưng cô ta không hiểu, không thể nào mà một người buột miệng nói linh tinh lại khiến cho đối phương phải quỳ xuống như thế kia được.

Diệp Thiên trông vô cùng ngạo nghễ, lạnh giọng: “Đừng nói nhảm nữa, gọi điện cho Lâm Thiếu Bân tới đây, tôi cho hai mươi phút!”

“Vâng vâng!”

Người thanh niên nào dám cãi lại nửa câu, lập tức gọi điện cho Lâm Thiếu Bân.

Tại tổng hành dinh của Gia Hồng ở huyện Tu Vân, Lâm Thiếu Bân đang ở truồng, vui đùa với một ngôi sao ‘câu’ được không lâu trước đó. Lúc này điện thoại đột nhiên đổ chuông.



Anh ta nhìn màn hình và nghe máy với vẻ khó chịu.

“Tiểu Dân, không phải kêu cậu xử lý vụ ở thôn Vượng Trúc sao? Lúc này gọi tôi làm gì, tôi còn đang bận!”

Giọng điệu của thanh niên ở đầu dây bên kia lập tức truyền tới.

“Cậu Bân, phía bên thôn Vượng Trúc xảy ra chuyện lớn rồi!”

“Có người, muốn bảo vệ thôn Vượng Trúc, còn yêu cầu cậu mau cút tới đây!”

Lâm Thiêu Bân nghe thấy vậy thì trừng mắt.

“Đồ khốn, thằng nào mà to gan vậy, dám bảo Lâm Thiêu Bân tôi cút tới à?”

Tiếng cười nói khúc khích của cô người mẫu non tơ bên cạnh anh ta vọng tới.

“Ấy, khẩu khí lớn gớm nhỉ, dám bắt cậu Bân cút tới gặp cơ à, em thấy tên đó chán sống rồi đấy!”

Đầu dây bên kia rơi vào im lặng vài giây, sau đó là giọng nói run rẩy: “Là…là người đã đánh gãy hai chân của cậu!”



Trong nháy mắt, Lâm Thiếu Bân ngây người.

Anh ta đẩy cô gái bên cạnh ra, vội vàng mặc quần áo và phi như bay ra cửa, không cả quay đầu lại.

Cô người mẫu trẻ kinh ngạc. Mặc dù cô ta ở bên Lâm Thiếu Bân mới có vài ngày nhưng chưa bao giờ thấy Lâm Thiếu Bân trong bộ dạng hoảng loạn như thế.

Tại cổng thôn Vượng Trúc, hai nhóm người đều đứng ngây ra. Thanh niên kia thì còn quỳ phụp xuống. Diệp Thiên không lên tiếng thì hắn không dám đứng dậy.

Người dân thôn cũng nhìn nhau, không biết là đã xảy ra chuyện gì.

Ngô Duyệt Tinh và Ngô Duyệt Vũ cũng vậy. Bọn họ đang định hỏi Diệp Thiên thì bỗng có âm thanh ầm ầm truyền tới.

Đám đông ngẩng đầu. Một chiếc trực thăng từ xa bay tới. Khi tới đỉnh đầu mọi người thì chiếc thang dây được thả xuống, một người cuống quýt tụt xuống theo chiếc thang đó.

Đó là một người thanh niên mặc cả cây đồ Armani, trông vô cùng xa xỉ. Anh ta tiếp đất, cuối cùng thì đám đông cũng nhìn rõ diện mạo. Lâm Hán Bình và Lâm Lạc Thiên ở phía sau kêu lên.

“Cậu Lâm sao?”

Nghe thấy vậy, Ngô Duyệt Vũ và Ngô Duyệt Tinh lập tức phản ứng lại. Cả hai đều tái mặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play